Anh ta vừa lấy điện thoại ra thì nhìn thấy Phó Tổng giám đốc xinh đẹp Đỗ Quyên của tập đoàn Đế Hào gọi đến.
Tim anh ta bắt đầu đạp loạn lên.
Tại sao Đỗ Quyên lại gọi đến vào lúc này?
Chẳng lẽ là…
Không thế nào, tuyệt đối không thể nào, đây chắc chắn là trùng hợp.
Diệp Huyền Tân thờ ơ nói: “Không dám mở máy sao?”
Triệu Bất Độ khinh thường nói: không dám chứ!”
Anh ta liền trực tiếp bắt máy: “Chị Quyên, chị tìm em…”
Đỗ Quyên lạnh lùng nói: “Triệu Bất Độ, anh ở sau lưng tập đoàn Đế Hào tự ý ký hợp đồng khác, điều này đã vi phạm nghiêm trọng vào thỏa thuận của chúng ta”
Có gì mà “Theo như quy định bây giờ anh phải nộp phạt mười tỷ, hình phạt lập tức có hiệu lực”
*Tôi đã nộp đơn yêu cầu tòa án cưỡng chế. Bây giờ tất cả thẻ ngân hàng đứng tên anh đều đã bị phong tỏa và bất động sản của anh cũng sẽ ngay lập tức bị niêm phong.. “
“Nếu như trong tối nay anh không đền bù đủ mười tỷ thì hãy chờ mà ăn cơm tù đi.”
Cái… cái gì cơi Triệu Bất Độ toàn thân run lên và kinh hãi nhìn Diệp Huyền Tân.
Tập đoàn Đế Hào thật sự bắt bản thân anh ta bồi thường mười tỷ cho việc vi phạm thỏa thuận!
Nói cách khác thì Diệp Huyền Tân thực sự là ông chủ của tập đoàn Đế Hào!
Chết tiệt, tâp đoàn Đế Hào đổi chủ từ lúc nào mà ông đây lại không biết vậy.
Lần này thực sự đã đá vào cái cờ lê bằng sắt rồi.
Điện thoại di động của anh ta lại vang lên liên tục.
Đó là tòa án và các ngân hàng lớn.
“Ngài Bất Độ, thẻ ngân hàng của anh đã bị đóng băng, vui lòng đến ngân hàng để hoàn tất thủ tục hủy tài khoản càng sớm càng tốt…”
“Anh Bất Độ, tòa án nhân dân thành phố Lâm Hải đã chính thức khởi kiện anh…”
Triệu Bất Độ sụp đổ.
Anh ta vừa mới bắt đầu, số tiền tiết kiệm được còn chưa đến một trăm vạn thì lấy đâu ra mười tỷ chứ…
Anh ta đau khổ van xin Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, tôi… tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi một lần và hủy bỏ tiền bồi thường thiệt hại đi mà”
“Tôi… tôi sẽ là người đại diện hình ảnh cho tập đoàn Diệp Linh miễn phí”
cô béo cũng lo lắng liền vội vàng cầu xin Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu: “Ông Hoàng, chị dâu à, xin hai người hãy đồng ý tha cho con trai của tôi, tôi chỉ có một mình nó là con trai…”
Diệp Huyền Tân thở dài nói: “Trời gây nghiệp chướng thì có thể tha lỗi còn tự mình tạo nghiệp thì đừng mong sống.”
“Có điều nể tình chúng ta cũng là hàng xóm nên tôi có thể cho các người một con đường sống”
Anh ấy liền chỉ vào hai tô mì trên bàn: “Ăn hết hai tô mì này đi”
Hả?
Triệu Bất Độ trợn tròn mắt lên nói: “Đó là những gì mà Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu để lại sau khi ăn…”
Diệp Huyền Tân nói: “Không ăn thì ngồi tù”
“Tôi ăn, tôi ăn…” Triệu Bất Độ vội vàng đáp.
Anh ta cầm đũa lên và ăn một miếng mì.
Ngay khi mì vào miệng anh ta đã muốn nhổ ra.
Vị mặn quá kích thích rồi!
Diệp Huyền Tân tức giận quát: “Dám nhổ ra thì ngồi tù”
Triệu Bất Độ vội vàng bịt miệng, véo mũi và nuốt xuống.
cô béo cũng bưng bát mì lên ăn một miếng Bà ta cố nuốt nhưng chỉ nuốt được một nửa, theo phản ứng bản năng của cơ thể khiến bà ta phun ra sợi mì Triệu Bất Độ bị phun trực tiếp vào mặt.
Triệu Bất Độ muốn lau mì trên mặt nhưng Diệp Huyền Tân lại lạnh lùng nói: “Nếu anh dám lau tôi sẽ cho anh một bát mỳ khác.”
Triệu Bất Độ chỉ đành để đấy và không lau.
Kết quả là mì trên mặt rơi xuống bát, anh ta phải ăn mì mà cô béo vừa nhổ ra, thật là buồn nôn.
Nhìn thấy hai mẹ con Triệu Bất Độ nhếch nhác như vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy sảng khoái.
Giả vờ ư, nếu như có khả năng tiếp tục giả vờ.
Giả vờ không thành ngược lại sẽ bị nằm thóp.
Nhìn con rể của Từ Huy Hoàng mà xem, rõ ràng là ông chủ mà lại giản dị đến mức người ta còn không biết đó là ông chủ.
Còn anh ta chỉ là một nhân viên, bình thường khinh rẻ những người lao động thì thôi đi đã vậy lại còn dám bắt nạt cả ông chủ nữa!
Thật là điên rồi!