Diệp Huyền Hần nói: “Cậu không có tư cách đứng đó để nói chuyện với tôi, quỳ xuống!”
Đỗ Dũng cắn răng: “Hừ, tôi thừa nhận, anh hẳn là một người không đơn giản.”
“Nhưng nếu muốn tôi quỳ xuống thì anh vẫn còn non lắm. Cùng lắm thì công ty phá sản, công việc này bỏ cũng chẳng sao.”
Diệp Huyền Tần: “Cậu cũng cứng đấy, hi vọng cậu có thể như vậy đến cuối cùng.”
Ánh mắt Vũ Ngọc Chi nhìn Diệp Huyền Trần lúc này bắt đầu tràn đầy mơ mộng.
Người anh rể này sao mày càng nhìn càng thuận mắt vậy chứ.
Một lát sau cửa hàng lại xuất hiện một người đàn ông vác cái bụng bia thất tha thất thểu chạy đến.
Vừa mới bước chân vào nhà hàng người đàn ông đã gào lên một cách đầy tức giận: “Đỗ Nghĩa, con mẹ cậu, mau cút ra đây cho tôi.”
Khách khứa trong nhà hàng nhìn thấy người đàn ông này không khỏi hít lạnh một cái.
Người đàn ông bụng bia này chính là một trong những doanh nhân nổi tiếng tại thành phố Tân Hải này. Một tay ông ta sáng lập lên thương hiệu Polk có trị giá lên tới 35 nghìn tỷ đồng, chen một chân vào thị trường của nước đối thủ, là một trong top mười người giàu nhất tỉnh Hà Sơn.
Trước đó mọi người chỉ cho rằng ông chủ của Đỗ Dũng chỉ là một nhà xí nghiệp bình thường mà thôi, ai mà ngờ rằng sẽ là một nhân vật có tiếng tăm lớn như vậy chứ.
Nhưng khiến mọi người không tin nổi nhất chính là, công ty của một nhân vậy có số có má như vậy trong thành phố lại bị người ta làm cho đóng cửa trong vòng mười phút… Sức mạnh của người tên Diệp Huyền Trần này thật sự khiến người ta phải suy ngẫm lại.
Đỗ Dũng đi tới trước mặt ông chủ kia: “Ông chủ, tôi…”
Bốp!
Ông chủ bụng bự lập tức giơ tay cho Đỗ Dũng ngay một bạt tai: “Con mẹ cậu, cậu hại chết ông đây rôi!”
“Nói mau, cậu đắc tội với người nào, hả? Hả?”
Đỗ Dũng hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Huyền Trần: “Chính là tên này.”
Ông chủ bụng bự đánh giá Diệp Huyền Trần từ trên xuống dưới một lượt sau vẻ mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ban đầu ông ta cho rằng người Đỗ Dũng đắc tội với con trai con gái cưng của nhà nào nên người kia hẳn phải rất hung hăng, kiêu ngạo các kiểu.
Thật không ngờ rằng người này lại là người chưa thấy bao giờ, dung mạo thường thường không có gì đặc biệt, cách ăn mặc cũng không hào nhoáng gì.
Ông chủ bụng bự là người làm ăn, lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cũng gặp nhiều người rồi nên ông ta hiểu đạo lý, một người ăn mặc càng bình thường, càng không có gì đặc biệt thì khả năng lại càng là kẻ trâu bò.
Ông ta lập tức “rầm” một tiếng, quỳ thẳng xuống đất mà không suy tính, không dài dòng gì.
“Thật sự xin lỗi cậu, tất cả là do tôi quản lý nhân viên không nghiêm, đã đắc tội với ngài khiến tôi vô cùng hổ thẹn, vô cùng xin lỗi.”
“Ngài cứ yên tâm, hôm nay tôi nhất định sẽ cho ngài một kết quả hài lòng.”
Diệp Huyền Trần chăm chú nhìn ông chủ bụng bự đang quỳ dưới đất: “Ha ha, người của ông cũng rất cứng, rất can đảm.”
Ông chủ bụng bự nghe cái hiểu ngay, lập tức quay sang chỉ thẳng mặt Đỗ Dũng mà mắng: “Đỗ Dũng, mau quỳ xuống xin lỗi vị này cho tôi.”
Đỗ Dũng nghiến răng nghiến lợi, mặt mày giận tím mặt, gân xanh trên trán nổi hẳn lên: “Quỳ? Ha ha, vì một công việc nhỏ bé mà bắt tôi quỳ xuống á?”
“Đỗ Dũng tôi con chưa hèn nhát, không có liêm sỉ đến mức đó.”
Công ty này cũng chẳng phải tài sản của anh ta, nên chuyện này với anh ta chẳng qua chỉ là mất một công việc mà thôi, đúng là không đến mức mà phải quỳ xuống, bán đứng tôn nghiêm của mình như vậy.
Ông chủ bụng bự thấy thái độ của Đỗ Dũng như vậy thì cả giận mắng: “Con mẹ nó, cậu cho rằng chỉ đơn giản là mất một công việc thôi sao?”
“Tôi cảnh cáo cậu, có người đã tố cáo cậu nhận đút lót, hối lộ, trốn thuế, nhập lậu, còn có chứng cứ rõ ràng nữa, cậu cứ ở đó kiêu ngạo rồi chờ mà ngồi tù đi.”
Ơ!
Nghe xong, Đỗ Dũng lập tức cảm thấy ớn lạnh, hơi lạnh từ chân xông thẳng tới não.
Anh ta đã làm gì, những việc làm đen tối không thể đem ra ánh sáng trong lòng anh ta rõ ràng nhất, một khi những chuyện này lộ ra, những thứ mà anh ta phải đối diện với song sắt nhà tù với án phạt nặng nề.
Nếu muốn đem tất cả tội danh của anh ta mang ra để xét xử thì ít nhất anh ta sẽ phải ngồi tù 10 năm!
Ngồi xổm 10 năm trong tù thì cuộc đời này của anh ta coi như xong, hủy không sót cái gì!
Mẹ nó, tên đàn ông xuất hiện cạnh Vũ Ngọc Chi rốt cuộc là ai, rốt cuộc có sức mạnh kinh khủng như vậy. Là ai mà có thể lôi ra toàn bộ chứng cứ phạm tội của anh ta như vậy chứ?
Đỗ Dũng như toang rồi, giờ anh ta không đứng vững nổi, hai chân mềm nhũn quỳ thẳng xuống đất.
“Ngọc Chi, anh sai rồi, lẽ ra anh không nên mạo phạm hai người.”
“Van anh, tha cho em một lần đi, em trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, em không thể ngồi tù được…”
Diệp Huyền Tần khẽ cười, quay sang nói với Vũ Ngọc Chi: “Ngọc Chi, vừa nãy chai rượu mà chúng ta phải trả tiền đâu, em có muốn thử một ly không?”
Vũ Ngọc Chi cười gian gian nhận lấy ly rượu và nói: “Cảm ơn anh rể.”
Cô đi tới trước mặt Đỗ Dũng rồi đổ cả ly rượu gần hai trăm triệu vào đầu Đỗ Dũng: “Uống đi, uống hết đi con heo mập này.”
“Anh còn có mặt mũi nói có mẹ già con trẻ sao? Con mẹ nó, anh đã dày xéo biết bao cô gái trẻ rồi còn có mặt mũi nhắc đến mẹ già con trẻ sao?”
“Lần sau nếu anh còn dám quấy rối con gái nhà lành nữa thì anh rể tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu.””