Quân binh ngã rạp chất như núi, giờ phút này trong lòng Trùng Gia cũng trầm xuống.
Trùng Gia run rẩy lấy điện thoại, định liên lạc với ông chủ.
Nhiệm vụ thất bại, không biết liệu ông chủ có giết Trùng Gia hay không.
Kết quả Trùng Gia chưa kịp gọi cho ông chủ, thì ông chủ đã gọi đến trước.
Trùng Gia áy náy nói: “Ông chủ, nhiệm vụ này…
Thay vì trách móc Trùng Gia, ông chủ lại chủ động nói: “Chuyện lần này tôi biết hết rồi, không trách cậu.”
“Ai ngờ được tỉnh Hà Sơn lại có một người như chỉ huy Diệp chứ!”
“Có người như thế này bảo vệ tỉnh Hà Sơn, kế hoạch của chúng ta thất bại cũng là điều dễ hiểu, có điều sau này nếu chúng ta hành động ở tỉnh Hà Sơn thì sẽ phải chịu trói buộc”
Trùng Gia vui mừng khôn xiết: “Ông chủ, ông không giết tôi sao?”
Ông chủ nói: “Ừm, cậu không cần phải chết”
Kỳ thực ông chủ chỉ hận không thể tự tay giết chết Trùng Gia ngay lập tức, nhiệm vụ thất bại nghĩa là thất bại, không có lý do gì để biện minh hết. Nhưng thuộc hạ của ông chủ, người thì chết, kẻ thì phản bội, ông ta thực sự sắp đến mức không còn người để dùng nữa rồi.
Trùng Gia cũng có thể coi là một nhân tài, không thể để Trùng Gia cũng chết được nữa! Trùng Gia biết ơn nói: “Cảm ơn ông chủ không giết tôi”
“À đúng rồi ông chủ, bây giờ có chỉ huy.
rấn giữ Hà Sơn, sau này chúng ta nếu muốn giết Diệp Huyền Tân e rẵng sẽ rất khó.”
“Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Ông chủ nói: “Hừ, hắn chui về tỉnh Hà Sơn, chúng †a không dễ ra tay, vậy thì dụ rằn ra khỏi hang!”
*Thẵng nhóc này cái gì cũng dám ăn”
“Nghe nói gần đây hẳn có giao dịch làm ăn với tập đoàn Đế Hào ở tỉnh Tam Đông.
Nếu tôi tặng Tập đoàn Đế Hào cho hẳn, không biết hẳn có dám ăn không.”
“Chỉ cần hắn dám tới ăn, chúng ta liền chặt đầu hắn!”
Trùng Gia nghỉ ngờ nói: “Ông chủ, Tập đoàn Đế Hào thuộc sở hữu của Hiệp hội võ thuật tỉnh Đông Tam. Ông có thể quyết định được sao?”
Ông chủ nói: “Chủ tịch hiệp hội võ thuật tỉnh Đông Tam là đệ tử của tôi: Trùng Gia vui mừng khôn xiết: “Ông chủ thật là uy phong lãm liệt!”
Ông chủ: “Ngoài ra tôi sẽ sẽ giao cho cậu một nhiệm vụ khác. Không được để Diệp Huyền Tần giải thoát cho kẻ thù của tôi.”
“Tốt nhất là nên tìm cơ hội giết chết kẻ thù đi!”
Trùng Gia: “Chắc chắn, chắc chắn Vương Minh bí mật mời Diệp Huyền Tân đến quán trà Bát Bảo uống trà.
Diệp Huyền Tân có chút không kiên nhẫn: “Hai người tìm tôi có việc gì? Nói nhanh đi, tôi còn phải đi đón con.”
Vương Minh và Tử Hàm không hề để tâm tới sự thiếu kiên nhẫn của Diệp Huyền Tần, vì anh có tư cách này.
Diệp Huyền Tân càng đối xử thoải mái với bọn họ, càng có nghĩa là Diệp Huyền Tân coi bọn họ là bạn. Được là bạn của chỉ huy Diệp là một điều vô cùng vinh dự.
Vương Minh nói: “Chủ tịch Ngưu của Hiệp hội võ thuật tỉnh Đông Tam nghe nói cậu có làm ăn với Tập đoàn Đế Hào, nên muốn tặng Tập đoàn Đế Hào cho cậu, coi như là phần hoa hồng của cậu trong lần này.”
“Đây là hợp đồng. Nếu chỉ huy Diệp đồng ý ký tên, Tập đoàn Đế Hào ở tỉnh Đông Tam sẽ là của cậu.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừm, cung kính không bằng tuân lệnh, nếu người ta đã chủ động tặng, đương nhiên tôi không thể từ chối rồi.”
“Chờ một chút.” Vương Minh vội vàng ngăn Diệp Huyền Tần lại: “Chỉ huy Diệp, ta có cảm giác hợp đồng này là một cái bẫy”
Diệp Huyền Tân: “Nói”
Vương Minh nói: “Trong trận chiến này, tổng lợi nhuận của Hiệp hội võ thuật không quá 3 tỷ. Dựa theo hiểu biết của tôi về chủ tịch Ngưu, hẳn nhiều nhất chỉ chia cho.
cậu một phần tư, là khoảng hơn 700 tỷ.”
“Nhưng Tập đoàn Đế Hào này trị giá đến 3 tỷ!”
“Hắn chịu cho cậu tất cả lợi nhuận, e là có điều gì ẩn giấu phía sau.”
Diệp Huyền Tân: ‘Ồ, ông nói thử xem”
Vương Minh nói: “Bây giờ mọi người đều biết tỉnh Hà Sơn có chỉ huy Diệp trấn giữ, không ai dám gây chuyện.”
“Nói cách khác, chỉ cần cậu ở tỉnh Hà Sơn, mọi người đều được an toàn.”
“Nhưng một khi cậu rời khỏi tỉnh Hà Sơn, không ai biết trước được điều gì”
“Rất có thể Tập đoàn Đế Hào này là con mồi để dẫn rắn ra khỏi hang, dụ cậu rời khỏi Hà Sơn…”
Diệp Huyền Tân khẽ mỉm cười: “Cho dù hẳn không dụ tôi đi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đến tỉnh Đông Tam”