Diệp Huyền Tân lại nhìn về phía một người hầu khác: “Đi lấy hộp đồ y tế đến đây. Nếu không, cô tan cửa nát nhà đấy”
Người hầu đó sợ chết khiếp, đâu còn dám không nghe, vội vã đi lấy hộp đồ y tế tới Trình Nhất Thiên đỏ mắt nhìn chăm chăm Diệp Huyền Tân: “Mẹ nó cậu là cái thứ gì?
Xông vào nhà họ Trình tôi, còn đánh người của tôi, tội đáng muôn chết”
Mạc Khả Như cũng nghiến răng nghiến lợi: “Sao nhìn thẳng ranh này lại quen quen vậy nhỉ?”
Trần Tiến Hà nói: “Đương nhiên là quen rồi. Anh ta chính là anh rể của Trình Hạ Vũ, kẻ thù không đội trời chung của Thiếu Mã Gia”
Trình Nhất Thiên và Mạc Khả Như lại càng tức giận.
“Mẹ kiếp, mày chính là cái tên phế vật ăn bám đó à? Đây là chuyện của nhà họ Trình tao, không cần một người ngoài như mày nhúng tay vào, mau cút ra ngoài đi”
Diệp Huyền Tân muốn đứng dậy, có điều Trình Hạ Vũ gắt gao ôm chặt anh, bất đắc dĩ anh chỉ đành ngồi đó không nhúc nhích.
Anh lạnh lùng nhìn mấy người Trình Nhất Thiên: “Ai đã đụng tới Cá Nhỏ, tự phế một cánh tay đi”
Trình Nhất Thiên: “Ngông cuồng, hỗn xược! Dám ăn nói lớn tiếng ở nhà họ Trình tôi ư?
Mạc Khả Như mất kiên nhẫn, nói: “Ông.
Trình, ông để ý đến cậu ta làm gì? Mau kêu bảo vệ đuổi cậu ta ra ngoài đi. Nhìn một cái tôi đã thấy buồn nôn rồi”
Trình Nhất Thiên vội la lên: “Bảo vệ, vào đây, đuổi người này ra ngoài cho tôi”
Mười mấy bảo vệ liền xông vào.
Đội trưởng đội bảo vệ cười lạnh: “Ranh con, cho mày hai lựa chọn, một là tự cút ra ngoài, hai là bọn tao ném mày ra ngoài”
Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Tôi chọn đánh chết các người ngay tại chỗ”
“Mẹ kiếp!” Đội trưởng đội bảo vệ nổi giận: “Đánh nó cho tao!”
Một đám người liền xông thẳng về phía Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân tùy ý vung tay lên, một cây châm bạc bay thẳng lên quạt trân.
Quạt trần đang quay với tốc độ cao bị bản cho rơi xuống, đập cho bốn, năm bảo vệ ngã xuống đất.
Thậm chí cánh quạt còn gọt mất một lớp da đầu của hai tên bảo vệ, máu thịt lẫn lộn.
Năm bảo vệ còn lại ngẩn ra, trong lòng tự nhiên nảy sinh sợ hãi: Người này tàn nhẫn quá!
Đội trưởng đội bảo vệ tức giận gầm lên: “Còn ngây ra đó làm gì? Đánh cho tao!”
Năm bảo vệ may mắn thoát nạn lại xông về phía Diệp Huyền Tân lần nữa.
Diệp Huyền Tân ôm Trình Hạ Vũ trong lòng, không tiện hành động, chỉ đành dùng hai chân kẹp thảm trải sàn lên, dùng sức kéo.
Thảm bị kéo trượt đi, năm bảo vệ đồng loạt ngã xuống đất Diệp Huyền Tân tùy ý đưa tay túm chiếc ghế bên cạnh lên, ném về phía năm người.
Sau một tiếng vang giòn tan, chiếc ghế gỗ đàn chắc chẩn đã hóa thành bột phấn Năm bảo vệ bị đập cho máu thịt lẫn lộn, sốc ngất tại chỗ.
Đậu móa!
Mọi người trong nhà họ Trình không nhịn được mà hít ngược một hơi khí lạnh.
Mạnh, người này quá mạnh rồi!
Thậm chí anh còn chưa giao đấu chính diện với mười bảo vệ kia mà đã đánh cho bọn chúng tàn phế rồi Thực lực của người này không thể khinh thường được.
Đôi mắt đỏ ngầu của Diệp Huyền Tân lại nhìn chăm chằm ba người Trình Nhất Thiên: “Ai đã đụng vào Cá Nhỏ, tự phế một cánh tay.
Bãng không, nếu để Cá Nhỏ đích thân chỉ ra, tôi sẽ chặt hai cánh tay của người đó”
Trần Tiến Hà nghiến răng nói: “Diệp Huyền T: có giỏi đánh nhau hơn đi chăng nữa thì có , anh giỏi đánh nhau lắm đúng không? Anh đánh nổi sức mạnh bạo lực quốc gia không?
Nói cho anh biết, bộ trưởng bộ vũ trang Biển Hoa Đông, Đinh Khải Phong, sắp đến đây rồi Anh còn dám càn quấy nữa, tôi sẽ trực tiếp kêu ông ta bản chết anh đấy!”
Có Đinh Khải Phong chống lưng, hai người Mạc Khả Như và Trình Nhất Thiên cũng can đảm hơn.
“Đúng, đúng, chúng tôi kiến nghị trực tiếp bản chết tên này luôn”
“Thực lực của người này quá mạnh, hơn nữa còn có khuynh hướng bạo lực, là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, bắt buộc phải bản chết”
“Haiz” Diệp Huyền Tân lắc đầu thở dài: “Cho các người cơ hội mà các người không trân trọng. Vậy thì đừng trách tôi ra tay vô tình.
Cá Nhỏ, nói cho anh rể biết, ai đã ức hiếp em?”
Trình Hạ Vũ run rẩy nhìn Mạc Khả Như một cái.
Mạc Khả Như cuống lên: “Con ranh thối tha, nhìn tao làm gì? Tao đánh mày còn không phải là muốn tốt cho mày à..”
Lời còn chưa dút, Diệp Huyền Tân đột nhiên cầm con dao gọt trái cây bên cạnh lên, sải bước đến bên cạnh Mạc Khả Như, vung lên hai cái.
Bộp, bộp!
Hai tiếng vang của đồ vật rơi xuống đất vang lên, có thể nghe được rất rõ ràng.
Hai cánh tay của Mạc Khả Như đã đứt lìa rơi xuống đất.
Máu tươi bản tóe ra tận nơi cách đó rất xa.