Thiếu Mã Gia gật gật đầu: “Tôi hỏi các anh, Diệp Huyền Tân tấn công các anh đã dùng mấy phần sức lực?”
Triệu Bân nói: “Đương nhiên là mười phần sức lực rồi. Lẽ nào anh ta còn giữ lại bớt à?”
Thiếu Mã Gia lại gật đầu lần nữa rồi tiện tay ném cho hai người một tấm thẻ ngân hàng: “Trong tấm thẻ này có ba trăm năm mươi triệu, cầm tiền cút đi”
Triệu Bân và Triệu Việt vui mừng khôn xiết.
Vốn đã nói là đánh Diệp Huyền Tân một trận thật nặng thì mới cho ba trăm năm mươi triệu tiền thù lao. Nhưng không ngờ nhiệm vụ thất bại mà Thiếu Mã Gia cũng cho ba trăm năm mươi triệu.
Thiếu Mã Gia quả nhiên là tiền nhiều như: nước.
Hai người lập tức cầm tiền rồi cuốn xéo.
Bọn họ vừa rời đi, trong nhà vệ sinh đã có một người đàn ông tóc vàng đi ra.
Trên mặt anh ta có một hình xăm bọ cạp, khiến gương mặt vốn đã xấu xí càng lộ vẻ dữ tợn.
“Vậy thực lực của Diệp Huyền Tân kia thế nào?” Người đàn ông tóc vàng hỏi.
Thiếu Mã Gia cười lạnh vẻ khinh thường: “Đốc toàn lực đánh một cú cũng chỉ làm hai người bị thương ngoài da thôi, xương cốt đều chẳng bị tổn hại lấy nửa phần. Tôi dám bảo đảm, Diệp Huyền Tân không phải cao thủ áo đen đánh úp tôi đêm đó. Thực lực của anh ta cùng lãm cũng chỉ được xem là cao thủ bình thường thôi. Vua Bọ Cạp, ra tay đi”
Mục đích Thiếu Mã Gia phái Trần Hạ Lan đi gây chuyện chính là muốn thăm dò thực lực của Diệp Huyền Tần một chút, xem xem anh có phải người áo đen đánh úp anh ta đêm đó không, đế quyết định rốt cuộc có cần Vua Bọ Cạp ra tay hay không.
Nếu Diệp Huyền Tân là tông sư áo đen đó, Vua Bọ Cạp sẽ không phải đối thủ của anh.
€ó điều hiện giờ xem ra là Thiếu Mã Gia quá coi trọng Diệp Huyền Tần rồi.
Vua Bọ Cạp gật đầu: “Ừ, giờ tôi sẽ đi gặp anh ta ngay”
Thiếu Mã Gia vội dặn dò: “Vua Bọ Cạp, dù không giết chết được Diệp Huyền Tần thì cũng phải ngăn anh ta đi cứu Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên, nhớ kỹ, nhớ kỹ lấy”
Vua Bọ Cạp: “Yên tâm là được rồi. Vua Bọ Cạp tôi ra tay thì nhất định phải thấy máu”
Trên con đường liên tỉnh thông ra ngoài tỉnh, một chiếc xe Jetta đang phóng nhanh.
Bất ngờ là người đang ngồi trong xe là Triệu Bân và Triệu Việt.
Hai người mặt mũi hồng hào, vô cùng hăm hở.
Triệu Bân cười như điên, nói: “Bị đánh một trận mà lấy được ba trăm năm mươi triệu. Lời to rồi Triệu Việt cũng nói: “Phải đó anh. Đừng nói là bị đánh một trận, dù bị đánh hai trận mà có thể kiếm được ba trăm năm mươi triệu thì em cũng bằng lòng”
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, cả người Triệu Bân đột nhiên run lên một trận, theo bản năng dùng tay ôm lấy ngực: “Chết tiệt, sao khi nãy tim anh đột nhiên đau thế nhỉ. Giờ anh đột nhiên hơi khó thở rồi. Chú hai, chú thì sao?”
Mặt Triệu Việt cũng đầy vẻ đau đớn, thậm chí còn rên rỉ ra tiếng: “Anh, sao em cảm thấy giờ tìm em như bị kim châm ấy”
Một giây sau, hai người đột nhiên đồng loạt phun ra máu.
Đầu hai người ong ong muốn bùng nổ, trống rỗng vô cùng, đau đến không muốn sống!
Chiếc xe thoáng chốc mất lái, đâm vào một chiếc xe chở hàng lớn đi ngược chiều tới.
Khoảnh khắc trước khi va chạm, trong đầu hai người đều nảy ra một suy nghĩ vô cùng khủng bố.
Chấn thương bên trong!
Cú đá đó của Diệp Huyền Tân đã gây ra chấn thương bên trong nghiêm trọng cho bọn họ.
Một cú đá mà có thể đạp cho người ta chấn thương trong, thực lực của đối thủ mạnh gấp vạn lần những gì bọn họ nghĩ.
Trình Hạ Vũ trước nay vô tư, lúc này lại buồn bã không vui.
Càng tới gần nhà họ Trình thì trong lòng cô càng buồn đến phát hoảng.
Tuy là người nhà họ Trình, nhưng cô lại chẳng có tình cảm gì với nhà họ Trình cả.
Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là vì cô và anh trai cô đều là con riêng của bố cô.
Trước khi lên năm, cô vẫn luôn sống cùng mẹ trong một phòng trọ thuê giá rẻ ở bên ngoài.
Sau đó mẹ cô bị nhà họ Trình ép tới chết, bố cô mới đón bọn họ về nhà họ Trình.
Nhưng người nhà họ Trình đều coi thường hai anh em bọn họ, âm thầm mắng chửi họ là đồ con hoang. Ngay cả người hầu cũng không ít lần lườm liếc bọn họ.
Thậm chí cả người bố ruột cũng lạnh nhạt với họ, tất cả những yêu thương đều đổ vào cho mẹ hai.
Ở nhà họ Trình, cô cảm giác mình còn chẳng bằng người hầu.
Cô dốc hết sức để tự lập. Sau khi lên đại học, cô liền vừa học vừa làm, chưa từng đòi nhà họ Trình lấy một xu.
Tốt nghiệp xong cô cũng trực tiếp đến nhờ cậy Từ Lam Khiết, không về nhà họ Trình.
Cô sớm đã xem tập đoàn Diệp Linh như nhà của mình rồi. Nhà họ Trình này, có cũng được mà không có cũng được.
Vốn định cả đời này không quay về nữa, nhưng ai mà ngờ được lúc này bố cô lại bệnh nặng.
Dù sao cũng là người thân có quan hệ máu mủ, cô vẫn phải về nhìn một lần.
Đến cửa lớn nhà họ Trình, cô rầu rĩ hồi lâu tồi mới bước chân vào trong.
Nhưng vừa đi vào, cô đã ngây ngẩn.