Chiến Thần Phong Vân

Chương 623: Trăm năm khó gặp một lần




Đội ngũ này có khí thế lớn mạnh, áp chế khiến mọi người không thể nào thở được, vậy còn ai dám đến cửa tự tìm phiền phức nữa chứ.

Nhưng, bọn họ vẫn nhẹ nhàng ghé vào cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi, mọi người đã lập tức vô cùng kích động rồi.

“Đậu má đậu má, có phải tôi đã nhìn lâm rồi không, cảnh tượng này là trăm năm khó gặp một lần!”

“Toàn bộ con đường đều đã bị quân nhân phong tỏa rồi, cứ hai bước lại có một người đứng, đội ngũ liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối… Ít nhất cũng phải xuất hơn nghìn quân nhân ra ấy chứ”

“Mau nhìn kìa, giữa không trung còn có mấy chiếc máy bay quân sự, không chỉ phong tỏa mặt đất thôi đâu, mà ngay cả không trung cũng bị phong tỏa luôn rồi”

“Đến cùng là nhân vật lớn nào đi ra mới có được cảnh tượng lớn như vậy!

“Chính chủ sắp ra rồi kìa, mau nhìn chiếc xe ở giữa con phố kia đi, là vương giả trong chiếc xe cờ đỏi “Ngồi loại xe này đi ra ngoài chắc hẳn là cấp thủ trưởng đây!”

“Là vị thủ trưởng nào, lại tới chấp hành nhiệm vụ ở thành phố Tân Hải chúng ta, thành phố Tân Hải chúng ta sắp nổi tiếng rồi!”

Cho đến bây giờ, vẫn không có người nào nghĩ đến phương diện “Diệp Huyền Tân đã mời sĩ quan Trấn Huy tới đây”

Nói đùa kiểu gì vậy, làm sao một tên vệ sĩ ăn bám đàn bà có thể mời được loại nhân vật lớn này tới cơ chứ!

Dưới sự trông ngóng và chờ mong của mọi người, chiếc xe vương giả chậm rãi dừng ở gần cửa của bữa tiệc.

Một thượng tá hô lên: “Mời sĩ quan Trấn Huy xuống xe”

Hàng nghìn người cùng đồng thanh hô lên: “Mời sĩ quan Trấn Huy xuống xe”

Sĩ quan Trấn Huy!

Là sĩ quan Trấn Huy!

Bốn chữ này giống như một quả bom tấn đánh thẳng vào nội tâm của mọi người Vũ khí quốc gia, người bảo vệ hòa bình Đại Hạ, vậy mà lại tới con phố buôn bán nho nhỏ này!

Mọi người đột nhiên ý thức được gì đó, đều tới tấp nhìn về phía Thiếu Mã Gia với ánh mắt say mê.

“Thiếu Mã Gia, anh… anh đừng nói với chúng tôi… sĩ quan Trấn Huy… là… là anh mời tới tham gia buổi tiệc đấy nhé”

Lúc này, trong lòng Thiếu Mã Gia cũng nổi lên sóng to gió lớn. Lúc trước anh ta quả thực có gửi thiệp mời tới sĩ quan Trấn Huy, nhưng sĩ quan Trấn Huy không hề trả lời. Lẽ nào, sĩ quan Trấn Huy muốn tạo bất ngờ cho mình!

Việc này rất có khả năng!

Cho dù anh ta vô cùng hưng phấn nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ bình tĩnh, và ra vẻ khiêm tốn.

“Chắc là sĩ quan Trấn Huy đã chấp hành nhiệm vụ xong, nên vội vàng trở về tham gia buổi tiệc ấy mà”

Sau khi xác nhận, mọi người lại càng bùng nổ hơn.

Nếu có thể ngồi chung bàn với sĩ quan Trấn Huy, vậy chính là vinh hạnh vô cùng to lớn, cuộc đời này chết cũng không còn gì hối tiếc.

Thiếu Mã Gia, xứng đáng với một chữ “gia” này.

Từ Nam Huyên cũng đã sớm kích động đến chảy nước mắt. Anh hùng cái thế của mình quả nhiên không người nào có thể so được. Ngay cả sĩ quan Trấn Huy cũng có thể mời tới. Sau này Từ Nam Huyên mình có cơ hội dưới một người trên một người rồi Cô vội vàng nói: “Anh Mã, mau, mau đi đón sĩ quan Trấn Huy đi..”

Lúc này, mọi người mới lấy lại bình tĩnh, vội vàng đi lên đón sĩ quan Trấn Huy.

Thế nhưng, lúc này, một giọng nói khác đột nhiên vang lên: “Khuyên các người tốt nhất đừng đi, đỡ phải kinh ngạc”

Từ Nam Huyên trừng mắt nhìn anh một cách dữ tợn: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Diệp Huyền Tân: “Bởi vì sĩ quan Trấn Huy là do tôi gọi tới, không phải tới vì cô, các người nào có tư cách đi đón chứ?”

Phụt!

Thiếu Mã Gia cười, mà đám người cũng cười ầm lên.

Đã là lúc nào rồi, cái tát sắp vung vào mặt anh đến nơi rồi, mà anh vẫn còn nỗ lực kiên trì nữa sao?

Thật đúng là không biết tự lượng sức mình!

Thiếu Mã Gia cũng mặc kệ anh, lập tức dẫn người muốn đi tới đón.

Nhưng binh sĩ ở cửa lại chặn bọn họ lại: “Đứng lại, không được phép lại gần”

Thiếu Mã Gia vội vàng giải thích: “Là tôi mời sĩ quan Trấn Huy tới tham gia buổi tiệc của tôi, mau cho tôi ra ngoài đón tiếp. Nếu.

tiếp đón sĩ quan Trấn Huy không được chu đáo thì các người không gánh nổi đâu!”

Đối phương lại khinh thường cười lạnh: “Cậu là cái thá gì mà cũng có gan dám cho rằng sĩ quan Trấn Huy tới tham gia buổi tiệc của cậu? Cậu đang sỉ nhục sĩ quan Trấn Huy sao?”

Thiếu Mã Gia lo lắng, quát to: “Bỏ đi, chẳng muốn so đo với anh. Đợi tôi đón sĩ quan Trấn Huy vào, thì anh cứ đợi bị khai trừ khỏi danh sách quân đội đi”