Đám người đều yên tĩnh, sau đó bật cười như nắc nẻ.
“Há há, tôi không nghe lâm đấy chứ, người này vừa mới nói chủ tịch Hàn sẽ ngồi ghế dưới với anh ta sao?”
“Anh ta nghĩ mình là ai vậy, ngay cả Thiếu Mã Gia cũng không có thể diện lớn như vậy, anh ta lấy dũng khí từ đâu ra mà nói được câu đó”
“Quả nhiên là người không biết nhục thiên hạ vô địch, tôi thật sự phục rồi”
Từ Nam Huyên và Từ Lam Khiết lập tức mặt đỏ tía tai.
Chết tiệt, cuối cùng Diệp Huyền Tân vẫn không giữ được cái mồm mình!
Lần này quá mức mất thể diện rồi.
Từ Nam Huyên phản ứng nhanh nhẹn, vội vàng nói: “Mọi người đừng để ý đến anh ta, anh ta là vệ sĩ của tôi mà thôi”
“Đầu óc của người này thiếu mất một dây thần kinh, bình thường sẽ làm một vài chuyện kỳ quái, nên mọi người đừng so đo với anh ta nhé: “Diệp Huyền Tần, anh mau xuống ghế dưới dùng bữa đi, bằng không bây giờ tôi sẽ sa thải anh ngay”
Diệp Huyền Tân: “Con mẹ cô…”
Đường đường là chỉ huy Diệp làm vệ sĩ cho cô, cô chịu được sao?
Mọi người càng cười dữ dội hơn.
Hóa ra là một tên vệ sĩ sao. Bây giờ vệ sĩ đều ngông cuồng như vậy à, đây là tự coi mình thành vua rồi Từ Lam Khiết cũng trách mắng: “Huyền Tân, khi tới anh đã đảm bảo với em thế nào, anh đã nói mình không làm loạn cơ mà. Đàn ông, sao có thể nói mà không giữ lời được”
Diệp Huyền Tân mỉm cười đáp: “Lam Khiết, tin anh đi, chủ tịch Hàn sẽ chủ động ngồi chung chỗ với anh thôi”
Thiếu Mã Gia không kiên nhẫn nói: “Cô Lam Khiết, chủ tịch Hàn cũng sắp tới rồi, tôi không có quá nhiều thời gian đâu. Cô vẫn nên nhanh chóng chọn lựa đi, rốt cuộc là tin Diệp Huyền Tần hay là tin tôi và toàn thế đồng nghiệp ở thương hội Tứ Hải”
Thiếu Mã Gia cũng không biết đến mối quan hệ giữa Diệp Huyền Tân và chủ tịch Hàn.
Tuy phụ tá “Trùng Gia” của anh ta hiểu rõ tình hình, nhưng cũng không nói cho anh ta biết. Trùng Gia đã sớm nhìn ra tính cách kiêu ngạo của Thiếu Mã Gia, anh ta vẫn không coi Diệp Huyền Tân ra gì.
Khinh địch chính là một điều tối ky trên chiến trường.
Để khiến Thiếu Mã Gia nhớ mãi, và coi trọng kẻ địch, cho nên ông ta cũng không nói cho anh ta biết việc này, để anh ta khuất phục trong tay Diệp Huyền Tân.
Ăn đòn đau mới có thể nhớ lâu được.
Từ Lam Khiết vô cùng rối rắm. Bây giờ cô đương nhiên chọn tin Thiếu Mã Gia rồi. Nhưng nếu mình chọn tin Thiếu Mã Gia ngay trước mặt mọi người, vậy sẽ khiến Diệp Huyền Tân rất khó xử, và rất đau lòng.
Một bên là tương lai, một bên là danh dự của Diệp Huyền Tần, cô thật không biết nên chọn như thế nào.
Cuối cùng, Thiếu Mã Gia thở dài thất vọng: “Bỏ đi, tôi sẽ không khiến cô Lam Khiết khó xử nữa. Cô Lam Khiết, cô vẫn nên ngồi ghế dưới với cậu Diệp Huyền Tân đi. Cô do dự thiếu quyết đoán như vậy, cho dù ngồi chung với chủ tịch Hàn, đoán chừng cũng sẽ không để lại ấn tượng tốt đâu, sẽ không có bất cứ lợi ích gì cho cô hết. Nam Huyên, chúng ta đi.”
Nghe thấy anh ta tước đoạt tư cách ngồi ghế trên của cô, trong lòng Từ Lam Khiết đột nhiên như bị kim đâm một cái, sắc mặt trắng bệch.
Từ Nam Huyên sắp tức điên lên rồi “Đồ khốn đáng chết, anh phá hỏng chuyện tốt của Lam Khiết, thậm chí còn có thể nói là hủy sạch tương lai của cô ấy. Anh cứ đợi đó cho tôi, trở về sẽ tính sổ với anh sau”
Diệp Huyền Tân hít một hơi thật sâu, nghiêm túc bảo: “Nam Huyên, lát nữa đừng có uống rượu!”
“Cứu” Cô mắng một câu: “Không cân anh quan tâm”
Bọn họ đi lên ghế trên ngồi.
Anh duỗi tay ra nằm lấy tay Từ Khiết Lam: “Lam Khiết, tin anh đi, em đừng quên, anh chưa bao giờ khiến em phải thất vọng…”
Từ Lam Khiết tức giận tránh tay của anh, n đùng đùng đi xuống ghế dưới ngồi.
Sau khi ngồi xuống, cô cũng không nhịn được mà thấy tủi thân, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
Tại sao, tại sao Diệp Huyền Tần lại không có một chút khoan dung như vậy. Vì ghen tuông với Thiếu Mã Gia mà hủy hoại tương lai của mình. Thậm chí còn đầy lòng hư vinh, nói chủ tịch Hàn sẽ ngồi ghế dưới với anh ngay trước mặt mọi người. Đây chính là tự rước lấy nhục, quả đúng là mất mặt chết đi được.