Chiến Thần Phong Vân

Chương 60




Từ Lam Khiết nhìn giấy tờ đất mà ông nội đưa cho mình, không nhận lấy, chỉ nhìn về phía Diệp Huyền Tần, trưng cầu ý kiến của anh.

Diệp Huyền Tần cười khổ.

Từ phản ứng của Từ Hiền Lâm có thể nhìn ra được, ông ta chắc chắn đã biết được chuyện bác cả đang ngồi từ.

Nhưng rõ ràng đã biết điều đó rồi nhưng vẫn muốn đưa giấy tờ đất kia cho Từ Lam Khiết…

Đến cháu gái mình mà cũng nỡ hại, đúng là quá tuyệt tình.

Nếu các người đã tuyệt tình như thế rồi, thì tôi cũng không nhân từ nữa.

Diệp Huyền Tần trả lời: “Muốn nhượng giấy tờ đất lại cho chúng tôi thì cũng được thôi.”

“Nhưng mà, tôi cảm thấy không bằng trực tiếp sang tên chủ sở hữu đất cho Lam Khiết đi, tránh sau này lại dây mơ rễ má nhiều chuyện.”

Từ Hiền Lâm còn hận không thể lập tức sang tên chủ hộ cho Từ Lam Khiết đấy, như thế thì việc đẩy Từ Lam Khiết vào tù, giải thoát cho Từ Huy Hùng càng thêm dễ dàng hơn.

Ông ta gật đầu: “Đương nhiên là có thể.”

Diệp Huyền Tần rút điện thoại ra, bấm một dãy số.

Rất nhanh, người của cục nhà đất đã đến nơi.

Đương nhiên, người của Tổng cục quản lý đất đai đã được Diệp Huyền Tần sắp xếp đâu vào đấy từ trước rồi.

Bọn họ tiến hành các thủ tục chuyển nhượng sang tên đất đai trên hệ thống mạng ngay tại chỗ, tên chủ sở hữu đất nhanh chóng được chuyển đổi thành tên của Từ Lam Khiết.

Sau khi đã xác nhận việc sang tên không còn vấn đề gì nữa thì khóe môi Từ Liên mới lộ ra một nụ cười lạnh nham hiểm.

“Tốt, rất tốt, Từ Lam Khiết, gia đình mày không phải hung hăng kiêu ngạo sao! Lại có thể bắt tao quỳ xuống cầu xin!”

“Hy vọng là sau khi chúng mày vào nơi kia rồi, vẫn có thể tiếp tục kiêu ngạo như thế được.”

Từ Hiền Lâm giả vờ bình tĩnh hắng giọng nói: “Liên, sao có thể ăn nói như thế chứ!”

“Dù sao Lam Khiết cũng là chị họ con, nó vào kia rồi, thì lúc cần thăm hỏi con vẫn nên đến thăm hỏi.”

Cả nhà Từ Lam Khiết như chìm vào màn sương mù, cảm thấy rất kỳ lạ.

Từ Lam Khiết nói: “Liên, cô có ý gì đấy? Cái gì mà vào kia, thăm hỏi?”

Từ Liên trả lời: “Bây giờ tao sẽ nói cho mày sự thật vậy.”

“Thật ra, chất lượng thép lúc trước ở công xưởng của mày không hợp lệ, nhà họ Thẩm đã tìm đến cửa rồi.”

“Bố tao thân là người phụ trách của công xưởng nên đã bị cảnh sát bắt đi rồi.”

“Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, cái giấy tờ đất này đã đủ chứng minh mày mới là người phụ trách của công xưởng, đợi thêm một lúc nữa, cảnh sát sẽ đến bắt mày đi!”

Cái gì!

Nhà họ Từ như bị hàng ngàn tia sấm đánh trúng.

Là âm mưu!

Đây căn bản là một âm mưu!

Bọn họ muốn ép Từ Lam Khiết ngồi tù thay cho bác cả.

Thậm chí, Từ Hiền Lâm cũng đã sớm biết chuyện này nhưng lại vẫn ép Từ Lam Khiết…

Lý Khả Diệu giận dữ bật khóc ngay tại chỗ: “Bố, bố… bố cũng thật quá đáng!”

“Lam Khiết là cháu gái của bố mà, sao bố… Sao bố lại có thể xuống tay với nó như thế chư?”

“Có người trưởng bối nào giống như bố không!”

“Hỗn láo!” Từ Hiền Lâm thổi râu trợn mắt lên: “Là do chúng mày tự chuốc lấy thôi.”

“Ai bảo chúng mày trước đây sản xuất ra hàng kém chất lượng, hại cho Huy Hùng phải ngồi tù.”

Từ Huy Hoàng cũng giận dữ nói: “Nếu như không phải bố cấu kết với anh cả, vấy bẩn xưởng thép thì anh ta sẽ phải ngồi tù sao?”

“Anh ta ngồi tù là chịu tội thích đáng!”

“Tao… Tao đánh chết mày, cái đồ láo toét không biết trên dưới này.” Từ Hiền Lâm giơ cây gậy trong tay của mình lên đánh về phía Từ Huy Hoàng: “Đó là anh cả của mày đó, sao mày lại có thể nói anh mày ngồi tù là chịu tội thích đáng chứ?”

Từ Huy Hoàng không tránh né, để mặc cho cây gậy quất lên người ình.

Trên người có chút đau đớn, nhưng so với cơn đau trong lòng thì cũng chẳng là gì.

Hai mắt ông đỏ ửng lên: “Anh cả hãm hại xưởng thép, bố chẳng nói chẳng rằng.”

“Anh ấy để cho Lam Khiết ngồi tù thay, bố cũng chẳng ho he.”

“Nhưng bây giờ, con chỉ nói mỗi câu anh ấy ngồi tù là đúng tội, bố lại muốn đánh chết con?”

“Ha ha, lẽ nào bố không có chút cảm thấy mình bất công sao?”

Từ Hiền Lâm: “Bất công? Tao là bố mày, tao muốn thiên vị ai thì sẽ thiên vị cho người đó, không đến lượt mà khua tay múa chân.”

Nói xong, lại dồn thêm sức lực vào cây gậy trong tay, đập tới tấp.

Cả nhà Từ Lam Khiết thương tâm tuyệt vọng.

Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên chói tai.

Từ Liên vừa mừng sung sướng: “Ông nội, cảnh sát đến rồi.”

“Lúc nãy con đã gọi điện thoại cho bọn họ, nói Từ Lam Khiết mới là người phụ trách xưởng.”

“Chắc chắn là bọn họ đến để bắt Từ Lam Khiết.””