Hoàng Phúc Lâm dẫn mọi người đến góc xưởng và khéo léo mở cánh cửa khuất.
Vừa bước vào, Hoàng Phúc Lâm đã hóa đá ngay tại chỗ, làm sao ngọn lửa vẫn đang hừng hực ban nấy lại đột ngột tắt ngấm?
Trong căn chòi hoang vắng này có đường dây sản xuất ma túy, tưởng sẽ cháy hết tang vật bên trong. Bây giờ ngọn lửa đã được dập tất, đường dây sản xuất ma túy vẫn tồn tại, nếu Diệp Huyền Tần phát hiện ra bằng chứng then chốt này thì sao?
Hoàng Phúc Lâm đã bị chặn ở cửa, và những người phía sau hoàn toàn không thể vào được.
Diệp Huyền Tân đẩy Hoàng Phúc Lâm ra: “Tránh ra để bí thư Trương vào chứ”
Hoàng Phúc Lâm: “…”
Trương Văn Lương bước vào và thấy căn chòi vẫn đứng thẳng, vẻ mặt ông ta đột nhiên không vui. Ông ta trừng Hoàng Phúc Lâm, chút việc nhỏ cũng làm không xong, vô dụng!
Hoàng Phúc Lâm biết răng mình đã sai, cúi đầu và không nói gì.
Trương Văn Lương điều chỉnh cảm xúc của mình và hét lên: “Ở đây rõ ràng là đã xảy ra hỏa hoạn, nhưng ngay cả bình chữa cháy cũng không có. Đây là cách công ty này xử lý hỏa hoạn sao?”
“Đây chính là hành vi gây ra nguy cơ an ninh lớn cho xã hội. Còn muốn được chọn làm ba công ty đứng đầu? Đúng là mơ mộng hảo huyền!”
“Mau phong tỏa công ty này lại cho tôi, chính phủ sẽ tạm thời tiếp quản, điều tra kỹ lưỡng tất cả các nguy cơ tiềm ẩn, và đưa ra một bộ kế hoạch chỉnh đốn. Sau khi mấy người đã thực hiện kế hoạch cải cách và chính phủ đã thông qua kiểm tra và nghiệm thu, mới có thể tiếp tục hoạt động”
Nhậm Tiền và những người khác chết lặng.
“Sao lại có một cái chòi ở đây? Nó làm gì?”
– Diệp Huyền Tân hỏi Nhậm Tiền.
“Tôi cũng không biết, tôi vừa mới tiếp quản”
Diệp Huyền Tân trầm ngâm: “Thôi, tôi vào trong xem thử”
Hoàng Phúc Lâm đột nhiên trở nên lo lăng.
Diệp Huyền Tân không thể vào xem, nếu phát hiện ra đường dây sản xuất ma túy, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Hoàng Phúc Lâm nhanh chóng ngăn: “Đứng lại, đừng đi vào”
“Tại sao? Đây là công ty của ta”
“Không có tai à? Bây giờ chính phủ đã tạm thời tiếp quản công ty của bạn”
“Trước khi có thông báo tiếp quản chính thức, đây vẫn là của cải của tôi”
Trương Văn Lương cũng lên tiếng: “Tôi sẽ nhanh chóng gửi thông báo cho anh, anh mau đi đi”
“Tôi vẫn nói như vậy. Tôi không thấy thông báo tiếp quản chính thức. Tôi có quyền ra vào nơi đây”
“Nhậm Tiền, vào trong xem sao”
Nhậm Tiền gật đầu muốn đi vào trong.
Trương Văn Lương tức giận: “Tiểu Ngô, ngăn lại!”
Vệ sĩ Tiểu Ngô nhanh chóng bước ra người này có tấm lưng rắn chắc, gân guốc hung hãn, trên mặt có hai vết sẹo hơi gớm ghiếc.
“Để tôi xe mai dám trái lệnh ông Lương mà tiếp tục ở lại nơi này không chịu đi thì kết cục chẳng khác gì cái cây này”
Cậu ta đá mạnh vào cái cây bên cạnh Răng rắc!
Có một cái cây to lớn đã gãy ngang.