Tài xế xe tải thật sự lấy ra súng lục nhìn anh ta, trên mặt tươi cười: “Tôi giúp anh đoàn tự với Hồ Thanh Sơn.”
Điều này là Diệp Huyền Tần sắp xếp sao?
Hồ Nghiễm Thắng ngã xuống.
Khi Hoàng Phúc Lâm nhìn thấy tin nhắn từ Hồ Nghiễm Thắng, sợ đến không biết nói gì.
Hoàng Phúc Lâm không ngần ngại gọi cho Hồ Nghiễm Thắng để hỏi thăm tình hình cụ thể. Tuy nhiên, cuộc gọi luôn không liên lạc được.
“Chết tiệt!” – Hoàng Phúc Lâm thầm nguyền rủa trong lòng – “Xem ra là chạy trốn rồi.”
Tình hình cấp bách, anh ta không có thời gian để lãng phí thời gian cho Hồ Nghiễm Thắng, vì vậy anh ta lập tức gọi cho Trương Văn Lương.
Khi Trương Văn Lương nghe thấy “tin dữ” này cũng rất tức giận, chửi bới Hoàng Phúc Lâm qua điện thoại.
Sau khi chịu đừng Trương Văn Lương mắng mỏ đủ điều, Hoàng Phúc Lâm thì thào: “Chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
“Còn có thể làm gì nữa? Tất nhiên, phải làm mọi cách để ngăn Diệp Huyền Tần phát hiện ra đường dây sản xuất ma túy.”
“Bằng cách này, chúng ta sẽ tổ chức một đội càng sớm càng tốt để đến Lỗ Khang để kiểm tra đột xuất. Một khi phát hiện ra bất kỳ vấn đề nhỏ nào, chúng ta sẽ lấy đó làm cớ đóng cửa Lỗ Khang.”
Hoàng Phúc Lâm gật đầu nói:
“Vậy tôi tổ chức một đội đi ngay.”
Trương Văn Lương thở dài: “Để tôi cùng anh đi.”
Nửa giờ sau, một đoàn xe đặc chủng quy mô lớn đã đến cổng công ty dược phẩm Lỗ Khang.
Vào lúc này, nhân viên do Nhậm Tiền gọi từ tập đoàn Diệp Linh để tiếp quản Lỗ Khang đã đến.
Ngay cả nhân viên bảo vệ ở cửa cũng được thay thế bằng một nhân viên bảo vệ do Tập đoàn Diệp Linh cử qua.
Nhân viên bảo vệ Tiểu Trương có chút kinh hãi khi nhìn thấy đội ngũ hùng hậu này. Nhưng nhiệm vụ là trên hết, cậu ta cần ngăn nhóm người lại: “Các anh có giất thông hành không, không có thì không thể qua được.”
Ba!
Không ngờ, Hoàng Phúc Lâm không nói lời nào đã tát Tiểu Trương:
“Đúng là mắt chó, sao cậu dám ngăn cản bí thư Trương hả? Mau thông báo cho ông chủ của mọi người, bảo hắn đi ra gặp mặt.”
Tiểu Trương bị dọa run rẩy! Bỏ qua sự đau đớn trên gương mặt, cậu nhanh chóng đến văn phòng của Diệp Huyền Tần.
Lúc này, Diệp Huyền Tần đang sắp xếp kế hoạch cho các nhân viên sắp tiếp quản Lỗ Khang.
“Anh Tần, không ổn rồi, bí thư cấp thành phố đã đến công ty chúng ta.”
Diệp Nghiễm Thắng cau mày.
Bí thư cấp thành phố lại đột ngột đến đây? Là định đứng ra bênh vực cho Hồ Nghiễm Thắng?
Anh ta nghĩ Hồ Thanh Sơn và Hồ Nghiễm Thắng có cùng sư phụ.
“Có chuyện gì với cái dấu bàn tay in trên mặt anh vậy?”
“Tôi thấy bọn họ không có giấy thông hành, liền ngăn cản rồi bị tát.”
“Nhưng không có vấn đề gì đâu anh Tần, bọn họ là người có quyền thế cho nên đừng chọc giận bọn họ.”
Diệp Huyền Tần sắc mặt dần trở nên ảm đạm.”