“Anh Tần, sao anh lại dùng tiền vội vàng như vậy? Anh định làm gì?”
“Khoản vay của chúng tôi ta ở Ngân hàng Đại Thông đã hết hạn. Tôi cần dùng nó để trả khoản vay.”
“Thật sao? Sao nó hết hạn sớm như vậy, mới có năm ngày.”
Diệp Huyền Tần thờ ơ nói: “Đừng nói với ta, ngươi không biết thời gian cho vay chỉ có năm ngày.”
Hồ Nghiễm Thắng thở dài nói:
“Công ty chúng ta hiện tại trong tài khoản chỉ có mấy triệu. Nếu anh cần gấp, tôi sẽ đích thân chuyển cho anh năm triệu.”
Diệp Huyền Tần nhíu mày: “Tiền đâu hết rồi? Khoản vay hơn 70 tỷ đâu?”
“Tất cả chúng đều được sử dụng để trả nợ cho các nhà cung cấp và nhà phân phối.
“Không phải chúng ta chỉ nợ bọn họ 30 tỷ thôi sao? Các ngươi tiêu hơn 30 tỷ còn lại vào đâu?”
“Chúng ta không những phải trả nợ mà còn phải bồi thường do vi phạm hợp đồng.”
Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi: “Được, tốt lắm!”
Trữ Tài Thần đột nhiên lại nói chen vào:
“Anh Tần thế này là anh không trả được sao? Khoản tiền lớn như vậy tôi cũng không thể chịu trách nhiệm thay anh được.”
Hồ Nghiễm Thắng vội vàng nói: “Anh họ, thật là trùng hợp, anh cũng ở đây sao? Hay là anh cho anh Tần thêm vài ngày nữa đi, nể mặt em.”
“Vấn đề không phải là anh cho thêm vài ngày mà là ngân hàng có cho hay không, ngân hàng trách tội anh gánh không nổi. Vẫn là nhanh chóng nghĩ cách đưa tiền đi.”
Hồ Nghiễm Thắn giả vờ lãnh đạm nói: “Anh họ, anh không giúp thật sao?”
“Anh em còn tính toán nói chi là anh em họ.”
Hồ Nghiễm Thắng lại đổi sang giọng mềm mỏng:
“Anh Tần, chuyện đã đến nước này, anh trực tiếp chuyển món nợ này cho tôi đi, không lẽ anh em họ còn có thể bức chết nhau.”
Diệp Huyền Tần cảm thấy vô cùng buồn cười, hai người này thông đồng diễn một màn kịch quá đặc sắc.
Diệp Huyền Tần nói: “Vậy thì cứ đem khoản nợ chuyển cho Hồ Nghiễm Thắng.”
Trữ Tài Thần lắc đầu:
“Khoản nợ này được tính vào công ty dược phẩm Lỗ Khang, anh là cổ đông lớn nhất của công ty nên tôi mới đòi anh. Trừ phi, anh giao cho Hồ Nghiễm Thắng vị trí cổ đông lớn nhất.
Hồ Nghiễm Thắng nói: “50% cổ phần của anh không có giá trị tới 85 tỷ. Nếu anh chuyển nó cho tôi, tôi gánh thay anh 85 tỷ, anh cũng không mất tiền.”
Diệp Huyền Tần đột nhiên tán thưởng còn vỗ tay.
Hồ Nghiễm Thắng ngẩn người: “Vỗ tay? Vỗ tay cái gì?”
“Hai người kết hợp quá tuyệt vời, tôi không thể không tán thưởng. Nói đến cùng không phải là vì muốn lấy đi cổ phần của tôi hay sao?”
Âm mưu bị vạch trạch, Trữ Tài Thần có chút xấu hổ. Tuy nhiên, Hồ Nghiễm Thắng không hề cảm thấy tội lỗi mà còn tức giận hơn.”