Cô hít một hơi thật sâu và nghẹn ngào: “Anh Tần, anh có biết tại sao em từ bỏ điều hành khách sạn mà lại chuyển sang ngành dược không?”
Diệp Huyền Tần nói: “Vì cái gì?”
“Bởi vì người tôi thích cũng làm trong ngành dược.”
Diệp Huyền Tần cảm thấy khó xử, giờ này mở miệng cũng không ổn lắm.
Nhậm Tiền nói tiếp: “Anh có biết tại sao tôi lại hạ mình gia nhập tập đoàn Diệp Linh và sẵn sàng lo lĩnh vực dược phẩm cho anh không?”
Diệp Huyền Tần có chút mờ mịt.
“Bởi vì người tôi thích làm việc trong tập đoàn Diệp Linh. Tôi muốn đến gần anh ấy hơn, cho dù chỉ có thể nhìn anh ấy mỗi ngày từ xa, tôi cũng cam nguyện. Nhưng người tôi yêu làm ngơ trước tình cảm của tôi…”
Diệp Huyền Tần trong lòng thầm nói ‘thôi xong’. Người mà Nhậm Tiền thích là người trong ngành dược, còn làm trong tập đoàn, suy đi tính lại chỉ có một người.
Đó là cha vợ của anh, Từ Huy Hoàng.
Từ Huy Hoàng cả đời là bác sĩ, ông cũng chịu trách nhiệm về ngành dược phẩm của tập đoàn, cộng tác cùng Nhậm Tiền.
Thật sự ngờ được sức hút của Từ Huy Hoàng khủng khiếp như vậy, đến một người như Nhậm Tiền còn đem lòng yêu thích. Tất nhiên, Diệp Huyền Tần sẽ không cho phép sự phát triển của mối quan hệ này.
Nghĩ rằng sau này có thể gọi Nhậm Tiền là ‘mẹ vợ’, anh muốn nổi da gà.
Anh vỗ vai Nhậm Tiền an ủi: “Nhậm Tiền,tôi có thể hiểu được ý định của cô, nhưng…”
Nhậm Tiền bật khóc và cười: “Anh Tần, anh hiểu điều em nói sao?”
“Đừng hiểu lầm tôi, tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ muốn nói anh biết tôi muốn gì. Kỳ thực, tôi không ép buộc anh, thậm chí không quan tâm đến thái độ của anh. Tôi thích ai là quyền tự do của tôi, không phải sao? Không liên quan gì đến bất kỳ ai khác, kể cả anh.”
Nói xong cô xấu hổ bỏ chạy.
Diệp Huyền Tần xoa xoa thái dương.
Làm thế nào cô có thể không quan tâm đến thái độ của tôi? Dù sao thì tôi cũng là con rể của Từ Huy Hoàng mà.
Rượu thực sự không phải là một thứ tốt mà. Anh nhìn Phạm Thúy Lan một cách hung tợn, tất cả đều từ Phạm Thúy Lan mà ra. Nếu không uống cùng với Nhậm Tiền nhiều vậy thì Nhậm Tiền sẽ không nói những điều vô lý như vậy.
Anh vỗ vỗ mạnh vào mặt Phạm Thúy Lan mấy cái rồi quay lưng bỏ đi.
Nếu Nhậm Tiền biết Diệp Huyền Tần nghĩ gì trong đầu chắc chắn sẽ tức chết. Trên đời này làm gì có ai đầu gỗ đến như thế.
Đêm yên tĩnh, Phạm Thúy Lan từ từ tỉnh lại, đầu óc quay cuồng.
“Này, rượu này quá lợi hại. Cơ mà sao mặt lại nóng như thế do rượu sao? Còn có chút đau.”
Cô đưa tay vào túi tìm thuốc nhưng rồi cô phát hiện ra rằng thẻ ngân hàng và thuốc lá đã không còn nữa.
Phạm Thúy Lan tức giận: “Khốn nạn! Anh cướp người phụ nữ của tôi thì đã đành, nhưng đến cả thuốc lá và thẻ ngân hàng của tôi anh cũng lấy được hả!”
Phạm Thúy Lan càng nghĩ càng tức giận, nhưng Diệp Huyền Tần là sư tổ của cô.
Hận này chỉ có thể nuốt xuống mà thôi!
“Nhưng khoan đã, người này có vợ rồi còn gút mặc dây dưa cùng tình nhân không là đang cấm sừng vợ sao?”
“Hình như chuyện anh ta còn sống và cưới vợ vẫn đang giấu người nọ, thế thì đây là cơ hội trơ ban cho mình để tố cáo anh ta rồi!”