Chiến Thần Phong Vân

Chương 551




Bốp!

Chủ tịch Hàn không đợi ông ta giải thích xong đã tát vào mặt viện trưởng một cái.

“Khốn nạn! Sao các có thể làm đủ thứ chuyện thương thiên hại lý như vậy?”

“Tôi vậy mà còn tin tưởng mấy người, mắt tôi mù mới để mấy người chữa bệnh cho tôi.”

“Chuyện này tôi sẽ điều tra đến cùng, bệnh viện của mấy người một người cũng đừng mong trốn tội.”

Viện trường đã lớn tuổi giờ run hết cả người, mùi nước tiểu khai bay ra.

Ông ta sợ đến tè ra quần.

Nếu xét ra thì bọn họ chính là tổ chức y tế bất hợp pháp, tội này một khi xét đến hình phạt cao nhất thì cũng phải mười năm. Mà ông ta đã ở từng tuổi này rồi, đừng nói mười năm, một năm cũng coi như mất nửa cái mạng.

Giờ phút này trong lòng ông ta nóng như lửa đốt.

Nhìn qua mấy người bảo vệ và đội ngũ y tá vừa mới đuổi bệnh nhân nghèo kia đi thì càng thêm tuyết vọng. Chỉ vì đuổi một người mà ảnh hưởng đến toàn bộ trên dưới bệnh viện.

Sớm biết như thế đánh chết bọn họ cũng không dám đuổi người đó ra ngoài!

Diệp Huyền Tần nhìn Ngưu Ái Hoa nói:

“Bà à, hiện tại chắc bà đau lắm. Bà nằm trên giường bệnh, tôi châm cứu cho bà. Hiệu quả tức thì có thể trước mắt làm dịu đi cơn đau.”

Ngưu Ái Hoa chắc chắn không tin những gì Diệp Huyền Tần nói. Căn bệnh mãn tính cùng những cơn đau này đã hành hạ bà trong vài tháng. Ngay cả một thiên tài cũng chỉ có thể làm cho các triệu chứng của bà thuyên giảm. Bà làm sao dám nghĩ đến chuyện lập tức có kết quả.

Nhưng bà vẫn nghe theo, bởi vì có còn hơn không. Đây là lòng tốt của Diệp Huyền Tần, không thể từ chối

Diệp Huyền Tần lập tức lấy kim bạc ra, sau đó ở vùng ót cùng ngực của bà đâm vài cái kim.

Chỉ trong vòng năm phút, Ngưu Ái Hoa nhất thời ngồi dậy, nước mắt rưng rưng đầy xúc động.

“Trời ơi, thật tuyệt vời, tình trạng của tôi thực sự đã tốt hơn rồi, thần kỳ quá!”

“Những cơn đau đầu tức ngực, khó thở luôn hành hạ tôi tích tắc biến mất hết rồi.”

“Anh… anh không phải thầy thuốc, anh là thần tiên, thần tiên sống của tôi!”

Mọi người đều không nghi ngờ những gì Ngưu Ái Hoa nói, vì thực sự có thể nhìn thấy sự chuyển biến tốt hơn của bà quá khí sắc trên gương mặt.

Có người nhanh chóng hỏi:

“Anh hành nghề y ở bệnh viện nào? Chúng tôi phải đến đó chữa bệnh.”

“Anh không nghe nói sao, anh ta là ông chủ của công ty dược phẩm Lỗ Khang, cho nên không phải là bác sĩ.”

“Này, thật uổng phí, nếu anh ta là bác sĩ thì tốt biết mấy…”

Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Mặc dù tôi không hành nghề y, nhưng cha tôi đã mở một phòng khám bệnh tên là Thanh Xuân.”

“Muốn đi khám bệnh thì có thể đến gặp ông ấy. Tôi không thể đảm bảo rằng ông ấy có thể điều trị được tất cả các bệnh nan y, nhưng ít nhất tôi có thể đảm bảo rằng việc công khai trong tiền khám, vô cùng minh bạch, sẽ không bao giờ để cho mọi người tiêu một xu tiền không chính đáng nào.”

“Tốt tốt.” – Phòng khám do thần y như Diệp Huyền Tần đích thân đảm bảo hẳn là đáng tin cậy.

Diệp Huyền Tần lại nói Ngưu Ái Hoa:

“Bà đừng nằm ở viện này nữa, theo tôi về công ty dược phẩm Lỗ Khang đi, tôi châm cứu xoa bóp cho bà vài lần, chắc sẽ tốt hơn nữa.”

Vừa có thể được Diệp Huyền Tần chữa trị vừa tiết kiệm được tiền, Ngưu Ái Hoa tất nhiên đồng ý: “Tốt, tốt, nghe anh.”

“Cậu trai trẻ, không, bác sĩ thiên tài, không đúng, là ông chủ, cám ơn anh nhiều.”

Mọi người cười khổ, thân phận của chàng trai này trong thời gian ngắn đã có ba lần thay đổi, so với phim truyền hình còn kịch tính hơn.

Vừa lúc Diệp Huyền Tần mang theo Ngưu Ái Hoa rời đi, chủ tịch Hàn vội vàng kêu lên:

“Bác sĩ thiên tài, khi nào anh mới trị bệnh cho tôi cùng lão ân sư?”

“Bảy ngày sau.”

“Hôm nay ông đã uống thuốc và kích thích cổ trùng. Bây giờ cổ trùng đang hoạt động. Nếu cưỡng chế loại bỏ nó sẽ gây hại cho sức khỏe của ông. Sau bảy ngày, khi hoạt động của cổ trùng giảm xuống, tôi sẽ tẩy giun cho ông và lão ân sư của ông.”

“Mấy ngày nay ông uống thêm nhiều rượu hùng hoàng và bôi lưu huỳnh vào chân, có thể giúp ông giảm đau.”

“Hiểu rồi.” – Chủ tịch Hàn vui vẻ đồng ý.

Đây là lần đầu tiên ông bắt gặp một bác sĩ bảo bệnh nhân uống nhiều rượu hơn, bây giờ vợ ông không thể kiểm soát được việc ông uống rượu.”