Chiến Thần Phong Vân

Chương 544




Viện trưởng hít sâu một hơi, nói: “Anh Tần, tôi biết lần này là do chúng tôi không đúng trước.”

“Nhưng anh cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ chỉnh đốn và cải cách lại.”

“Mấy tên này tôi sẽ đuổi thẳng cổ.”

Diệp Huyền Tần: “Là do tôi nói không rõ, hay do ông nghe lầm?”

“Tôi bảo bệnh viện ông đóng cửa ngừng kinh doanh chứ không phải chính đốn cải cách.”

Viện trưởng vội nói: “Anh Tần, việc này không cần thiết chứ.”

“Chúng tôi còn phải chăm sóc người bệnh nữa, nếu như đóng cửa, bệnh nhân biết đi nơi này?”

“Anh không thể vì một hai con rệp mà đánh một gậy chết cả cái bệnh viện được.”

Diệp Huyền Tần nói: “Chăm sóc người bệnh? Ông còn không biết xấu hổ mà nhắc tới chăm sóc người bệnh với tôi?”

“Nhân viên của các người, xem lợi ích là trên hết, coi thường mạng sống, vốn không có tư cách hành nghề y.”

“Tố chất của nhân viên chính là phản ánh tố chất của bệnh viện, bệnh viện của các ông có khác gì phường ăn cướp không?”

Viện trưởng có chút tức giận: Người trẻ tuổi này cũng quá hùng hổ dọa người, trước mặt mọi người lại nói bệnh viện là phường ăn cướp, đúng là không để lại chút mặt mũi nào.

Có điều, nể mặt Lý Nhất Minh, ông ta vẫn phải kiềm chế lửa giận: “Thần y Diệp, chuyện cũ nói hay lắm, làm người thì vẫn nên chừa lại con đường, sau này gặp nhau còn dễ nói.”

“Anh cho tôi một cơ hội chỉnh đốn và cải cách, sau này việc có lợi cho anh, tôi sẽ tận lực ủng hộ.”

Diệp Huyền Tần trả lời: “Muốn tôi cho các ông cơ hội, thế các ông có cho bệnh nhân cơ hội không?”

“Các người vì lợi ích mà chậm trễ chữa trị khiến bệnh nhân tử vong, các người có cho bọn họ cơ hội không?”

Một câu của Diệp Huyền Tần khiến cho mọi người đều đồng tình.

Không ít người hô lên: “Đóng cửa, đóng cửa, nhất định phải cho đóng cửa.”

Viện trưởng nghiến răng, cuối cùng hết cách, chỉ đành lấy đòn sát thủ ra.

“Xin lỗi anh Tần, tôi không làm được.”

“Tôi đang vì chủ tịch thành phố chữa bệnh, nếu như bệnh viện đóng của tôi làm sao còn cống hiến cho chủ tịch thành phố được nữa?”

“Cho dù anh không nể mặt tôi, cũng phải cho chủ tịch thành phố mặt mũi chứ?”

Đám người vây xem liền hít vào một ngụm khí lạnh.

“Chủ tịch thành phố cũng ở đây khám bệnh?”

“Mẹ ơi, chủ tịch thành phố thì không đắc tội được rồi.”

“Cậu thanh niên, vẫn nên thôi đi, miễn cho bản thân lại rước vào tai bay vạ gió.”

“Đúng vậy, để ông ta trừng phạt đám bảo vệ và cô y tá kia là được rồi, đừng làm lớn chuyện, miễn rước họa vào thân.”

Diệp Huyền Tần không quan tâm, nói: “Bệnh viện tư nhân mà có lòng dạ hiểm độc như vậy, chủ tịch thành phố cũng có trách nhiệm, là do ông ta giám sát không kỹ.”

“Đã vậy thì để ông ta tự mình đóng cửa bệnh viện này, lấy công chuộc tội.”

Mẹ ơi…

Ai cũng bó ra rồi.

Cậu thanh niên này cũng to miệng đấy, đúng là không phải to bình thường, còn dám trách cứ chủ tịch thành phố giám sát không kỹ, muốn ông ta chịu trách nhiệm.

Thậm chí còn lấy công chuộc tội!

Người trẻ tuổi này không chỉ là trẻ tuổi nóng tính mà là tự đại, tự phụ, tự cao, tự cuồng rồi!

Viện trưởng cười nói: “À, xem ra là anh có thành kiến rất lớn với chủ tịch thành phố?”

“Vậy thì được, tôi sẽ để cho chủ tịch thành phố gặp anh, nghe ý kiến của anh một chút.”

Anh quyết định đá quả bóng này cho chủ tịch thành phố.

Tôi không trị được anh, chẳng lẽ chủ tịch thành phố còn không trị được anh!

Ông ta nhìn về phía cô ý ta vừa đuổi người nói: “Đi, mời chủ tịch thành phố xuống, nói có người muốn gặp ông ấy.”

Cô y tá vội vàng đồng ý nói, chạy lên lầu.

Lúc này trong lòng cô ta như mở cờ: Thật không ngờ mọi việc lại thành như vậy.

Đây chính là muốn chết, cứng rắn đối đầu với họng súng, thì đừng trách tôi.

Bà cụ gấp muốn chết rồi.

Đây là chủ tịch thành phố, có khác gì Hoàng đế đâu.

Mấy người dân đen thấp cổ bé họng như bọn họ sao có thể chọc vào Hoàng đế chứ, còn sống được sao.

Bà cụ dùng ánh mắt cầu xin nhìn Diệp Huyền Tần: “Người trẻ tuổi à, tôi thấy hay là thôi đi, tôi không đắc tội nổi với bọn họ được.”

Viện trưởng lập tức liếc mắt ra hiệu, bảo vệ hiểu ý, vội vàng chặn lối ra.

“Các người không thể đi, lỡ như chủ tịch thành phố không tìm được, bảo tôi phải làm sao bây giờ?”