Hồ Thanh Sơn lập tức tái mặt.
Chuyện này là sự sỉ nhục lớn nhất đời trong ông ta, là chuyện ông ta kiêng kỵ nhất, bây giờ lại bị Diệp Huyền Tần lôi ra làm trò cười trước mặt công chúng,
Không thể nhịn được nữa!
Ông ta cắn răng nói: “Diệp Huyền Tần, cậu không phải rất hung hăng ngang ngược sao! Lần trước tôi cho cậu mặt mũi mới gọi cậu một tiếng ông nội.”
“Nếu cậu đã không biết tốt xấu như thế, cứ được đà lấn tới thì hôm nay tôi muốn đem mặt mũi đã vứt nhặt trở về!”
“Quỳ xuống đất kêu một tiếng tổ tông, nếu không tôi sẽ khiến cậu hồn phiêu phách tán.”
Diệp Huyền Tần: “Chậc chậc tổ tông? Xưng hô này tôi thích.”
“Hồ Thanh Sơn hiện tại ông quỳ xuống đất gọi tôi một tiếng tổ tông nói không chừng tôi có thể nể mặt tha ông lần nữa.”
Hồ Thanh Sơn: “Cậu cũng chỉ là con vịt sắp chết mà còn dám mạnh miệng!”
“Người đâu! Cậu ta dám vũ nhục sĩ quan đang chấp hành nhiệm vụ lập tức bắt cậu ta lại giao cho toà án quân sự xử trí.”
Diệp Huyền Tần: “Chờ một chút, Hồ Thanh Sơn có tiện hay không cho tôi chút thời gian nói chuyện? Tôi có một người bạn cũ muốn giới thiệu cho ông biết đây.”
Hồ Thanh Sơn khinh miệt nói: “Đừng có làm ra vẻ thần bí nữa. Có chuyện gì đến toà án quân sự rồi nói sau.”
“Ra tay đi bắt cậu ta lại.”
Binh sĩ của Hồ Thanh Sơn lập tức đi lên chỗ Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần khẽ thở dài một cái: “Ai, ông muốn chết như thế à.”
Ngay lúc Hồ Thanh Sơn đắc ý bỗng dưng, phía sau lưng ông ta bị vỗ một cái, tiếp theo đó truyền đến một âm thanh khiến ông ta phải rùng mình.
“Ông Sơn, đã lâu không gặp, không nghĩ tới sẽ ở chỗ này gặp được ông.”
Hồ Thanh Sơn mãnh liệt quay đầu.
Sau khi nhìn thấy đối phương đầu óc của ông ta “ong” một tiếng liền nổ tung, toàn thân run rẩy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Là cô ta!
Lại là cô ta!
Là sát thủ áo đỏ ông ta phái đi hạ độc Vương Minh!
Mẹ nó không phải cô ta bị Phạm Thúy Lan giải quyết rồi sao? Chính miệng Phạm Thúy Lan nói với ông ta mà.
Vậy hiện tại sao cô ta vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt ông ta thế này?
Là ảo giác? Hay là…gặp quỷ!
Hồ Thanh Sơn ý thức được có khả năng mình bị chơi xỏ rồi!
Sát thủ áo đỏ khẽ cười: “Ông Sơn, có mấy câu muốn nói với ông, ông muốn trước mặt mọi người nói hay là tìm chỗ khác nói chuyện?”
Hồ Thanh Sơn bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, vội vàng thét lên với người của mình: “Dừng tay, dừng tay cho tôi!”
Các binh sĩ vốn chuẩn bị ra tay bắt Diệp Huyền Tần lập tức dừng lại, không hiểu chuyện gì nhìn Hồ Thanh Sơn.
Đại ca rốt cuộc là muốn làm cái gì!
Hồ Thanh Sơn nói với Hoàng Phúc Lâm: “Ông Lâm, cô ấy là một người bà con xa của tôi, tìm tôi có chuyện gấp.”
“Tôi nói với cô ấy mấy câu rất nhanh sẽ quay lại, ngài chờ tôi một chút.”
Hoàng Phúc Lâm như có điều gì suy nghĩ rồi gật gật đầu.
Từ nét mặt của Hồ Thanh Sơn, ông ta có thể nhìn ra được chuyện này khẳng định không phải đơn giản như ông ta đã nói.
Chẳng lẽ có biến?
Loại cảm giác này khiến ông ta rất không thoải mái.
Hồ Thanh Sơn lại nhìn Diệp Huyền Tần nói: “Diệp Huyền Tần, cậu muốn giới thiệu người bạn cũ chính là cô ta sao?”
Diệp Huyền Tần gật đầu.
Hồ Thanh Sơn: “Cậu đã quen biết cô ấy thì chuyện này đến đây đi.”
Diệp Huyền Tần khẽ mỉm cười đi lên.
Từ Lam Khiết run run kéo tay của Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần, em…em sợ.”
“Em đi cùng với anh nha.”
Trần Hạ Lan lập tức hô lên: “Không được, không thể đi. Ai biết được các người sẽ làm gì nếu chạy mất thì làm sao, ông Hoàng nhất định phải ngăn cô ta lại…”
Diệp Huyền Tần hung tợn mà khinh bỉ nhìn Trần Hạ Lan.
Nhìn thấy ánh mắt kinh khủng kia của anh, Trần Hạ Lan bị dọa một cái lảo đảo lùi lại một bước.
Cô ta liền chết lặng.
Ánh mắt của anh thật là khủng khiếp, đời này Trần Hạ Lan chưa từng sợ hãi như này!
Giống như… Chuột bị mèo theo dõi.
Hồ Thanh Sơn nói quả nhiên không sai cái tên này chính là yêu nghiệt!