Từ Huy Hoàng trợn mắt nhìn Từ Lam Khiết: “Con bé xấu xa, làm sao có thể nói như vậy ? ”
“Đàn ông phải chịu rất nhiều áp lực, hút thuốc và uống rượu là những cách thông thường để giải tỏa, Tiểu Diệp hút thuốc như thế nào ? ”
“Tiểu Diệp, mặc kệ nó, cứ hút thuốc.”
Từ Lam Khiết tức giận, nhìn về phía Lý Khả Diệu cầu cứu: “Mẹ , mẹ nhìn ba xem … nhanh bảo bọn họ dập thuốc đi.”
Lý Khả Diệu nói: Mẹ cảm thấy cha con nói rất đúng.”
“Đúng rồi Huy Hoàng, Lẩu Hoàng Hạc mà ông trân quý cất giấu kỹ lưỡng, nhanh lấy ra cho Tiêu Diệp nếm thử. ”
“Tiểu Diệp, đừng quá nuông chiều Lam Khiết, lúc trước đều tại ba mẹ chiều hư con bé rồi. ”
Thông qua sự việc này, cặp vợ chồng già phát hiện ra rằng Diệp Huyền Tần là một chàng trai hiếm có, phải giữ chặt cậu ta.
Từ Lam Khiết: “…”
Ah ah ah ah, phản bội, mẹ , mẹ phản bội con
Trước đây, mẹ đã từng kiên quyết không cho phép bất cứ ai hút thuốc ở nhà !
Cô tức giận ngồi 1 bên , không quan tâm đến ba người họ nữa.
Từ Huy Hoàng lấy lẩu Hoàng hạc mà ông đã sưu tầm nhiều năm, nhét vào trong túi Diệp Huyền Tần.
Lý Khả Diệu nói: “Tiểu Diệp, con và Lam Khiết đều còn trẻ, hãy tổ chức đám cưới càng sớm càng tố , kẻo vợ chồng già của chúng ta lại lo lắng về nó. ”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Vâng , mẹ, con cũng đã dự tính chuyện này.”
“Con biết Lam Khiết thích đám cưới mang phong cách phương Tây, vì vậy con đang lên kế hoạch tìm một hội trường lớn cho hàng nghìn người, phải để lễ cưới thật long trọng.”
Từ Lam Khiết mỉa mai: “Anh mở một buổi hòa nhạc sao? Đó là một khán phòng lớn cho 10.000 người, chúng ta có thể tìm ở đâu trong thành phố Lâm Hải một khán phòng lớn như vậy. ”
Diệp Huyền Tần nói thẳng : “Không có sao? Vậy thì anh sẽ xây riêng một khán phòng cho 10.000 người.”
Từ Lam Khiết : “Hì hì.”
Trên trán Diệp Huyền Tần xuất hiện một đường đen.
Ý của 2 chữ ” Hì hì ” này , là đang coi thường chồng cô sao?
Đợi anh xây dựng nó, chỉ có thể chờ đợi cô há hốc miệng đi.
Sau khi xem TV một lúc, Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Từ Lam Khiết nhìn Diệp Huyền Tần với vẻ mặt khó chịu: “Hừ , đừng tưởng rằng có ba mẹ làm hậu thuẫn , anh có thể đứng trước mặt em muốn làm gì thì làm.”
“Lần sau còn dám không nghe em nói, em sẽ … để anh vĩnh viễn ngủ trên ghế sô pha.”
Nói xong, cô tức giận quay vào phòng ngủ.
Diệp Huyền Tần nhìn vào phòng ngủ của Từ Lam Khiết và thở dài.
Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu nhìn lén vào phòng ngủ, khi nhìn thấy Diệp Huyền Tần ngủ trên ghế sô pha , bọn họ vô cùng đau đầu.
“Này, con bé Lam Khiết này thật là quá đáng.”
“Hai người ngủ phòng riêng , sẽ không thể có con được ”
Sau một lúc im lặng Lý Khả Diệu đột nhiên nói: “Lão Từ , hay là chúng ta giúp thằng bé đi. ”
Từ Huy Hoàng tò mò hỏi: “Chúng ta làm sao giúp được?”
Lý Khả Diệu nắm lấy cái gối và nhét nó vào vòng tay của Từ Huy Hoàng.
Từ Huy Hoàng chợt nhận ra, hướng về phía Lý Khả Diệu giơ ngón tay cái lên : “Bà xã, vẫn là em thông minh.”
Lý Khả Diệu liền nói: ” ô nghĩa, mau hành động đi ”
Bà thô bạo đẩy Từ Huy Hoàng ra khỏi phòng ngủ, mắng: “Từ Huy Hoàng , ông dám giấu tiền riêng sao, hôm nay ra ngoài ghế sô pha mà ngủ.”
Từ Huy Hoàng nói: “Ngủ thì ngủ, tôi còn ước sao cho không cùng bà ngủ 1 phòng.”
Ông ôm gối hậm hực đi tới ghế sô pha: “Tiểu Diệp, tối nay bố ngủ trên ghế sô pha đi, con về phòng Lam Khiết ngủ đi. ”
Diệp Huyền Tần: ” … ”
Màn diễn xuất của cặp vợ chồng già , cần bao nhiêu vụng về có bấy nhiêu vụng về.
Vì muốn để gạo nấu thành cơm , hai người cũng đành làm như vậy.
Diệp Huyền Tần gật đầu đồng ý ngay: “Vâng ạ , ba.”
Mọi người đã tự tạo cơ hội cho mình , chỉ có kẻ ngu mới không nắm bắt cơ hội này.
Anh ôm gối , đi đến trước cửa phòng ngủ của Từ Lam Khiết, dùng đôi tay run rẩy gõ cửa.
Hạnh phúc đến quá nhanh , nếu mà nói Diệp Huyền Tần không kích động thì chính là giả.”