Chiến Thần Phong Vân

Chương 433




Chẳng mấy chốc nhân viên trên kia đã cắt thẳng nguyên thạch thành hai.

Tất cả mọi người đều choáng váng khi nhìn thấy mặt cắt ngang.

Bên trong ruột chỉ có một lớp lục dày chừng cái móng tay bao xung quanh viền tảng đá, còn bên trong thì chỉ là đá xám ngoét.

Nói cách khác, tảng nguyên thạch này thật sự là một đống rác.

Mặt Từ Nam Huyên nhanh chóng trở nên trắng bệch.

Tại sao… Tại sao lại có thể như vậy?

Tảng nguyên thạch này có tỉ lệ rất tốt cơ mà, tại sao… Tại sao có thể là một đống rác được?

Cô ta không cam lòng, vội nói: “Tiếp tục cắt đi.”

“Nói không chừng lục được giấu ở hai bên thì sao.”

Mọi người lại trợn trừng mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm nguyên thạch.

Nếu lục giấu ở hai đầu nguyên thạch thì Từ Nam Huyên vẫn còn cơ hội kiếm lời.

Nhân viên tiếp tục cắt.

Từ Nam Huyên cảm thấy trái tim mình sắp nhảy bật ra ngoài nhảy ra ngoài: Sống hay chết đều trông chờ vào lát cắt này.

Chẳng mấy chốc nguyên thạch đã bị chia ra làm bốn phần.

Bên trong cũng là một lớp lục mỏng bao ngoài viền.

Còn ở giữa chỉ có đá là đá!

Mọi người than thở, đá xám, tảng nguyên thạch chính là một đống phế phẩm.

Có người tiếc hận, có người vui sướng khi người gặp họa.

Hai năm mươi lăm tỷ đồng mua một đống đá rác… Còn không bằng Diệp Huyền Tần người ta tiêu ba tỷ rưỡi mua một đống đá rác đâu.

Ầm!

Đầu óc Từ Nam Huyên nhanh chóng nổ tung ngay lúc đó, cả người mềm nhũn ngã ra ghế.

Tiêu rồi, tiêu thật rồi!

Hai trăm năm mươi lăm tỷ đổ xuống sông xuống biển rồi.

Chỉ có một chút lục đó còn không bán nổi mười tỷ nữa là.

Giờ phút này, cô ta có xúc động muốn chết quách đi cho xong.

Từ Lam Khiết vội vàng cầm lấy tay Từ Nam Huyên: “Nam Huyên, bình tĩnh lại đã…”

Giọng Từ Nam Huyên nức nở: “Lam Khiết, chị tiêu rồi, hu hu hu.”

“Nếu như người nhà biết chị dùng số tiền đó mua đá và thua lỗ hết thì chắc sẽ đuổi chị ra khỏi nhà mất.”

Từ Lam Khiết vội vàng an ủi: “Không có đâu mà Nam Huyên. Cược đá cũng giống như cờ bạc vậy, nguy cơ rủi ro rất cao, mạo hiểm lớn, chỉ là chị không được may mắn bằng người ta nên thua mất thôi, tin chắc người trong nhà sẽ hiểu chị mà.”

Từ Nam Huyên lại không kiên cường được như thế, nước mắt cứ rơi xuống ào ào: “Không thể nào có chuyện đó đâu. Em cũng biết tình hình gia đình chị mà, ngày nào Từ Đức Lương cũng tính đủ mưu kế để đuổi chị ra khỏi gia tộc. Bây giờ chị lại phạm vào sai lầm như thế, chắc chắn ông ta sẽ cắn chặt lấy điểm này để làm khó làm dễ chị đến cùng.”

Nhìn vẻ mặt Từ Nam Huyên đau thương muốn chết quách đi cho xong thế này, Từ Lam Khiết cũng không biết nên an ủi như thế nào mới tốt.

Lý Khả Diệu cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn Diệp Huyền Tần: “Bên ngoài chỉ có một lớp băng loại, bên trong là đá rác, quả nhiên lời Huyền Tần theo nói rất chính xác, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.”

“Huyền Tần, con… Con am hiểu về trò cược đá này lắm ư? Con đã nhận ra tảng nguyên thạch này chỉ có một lớp lục mỏng bên ngoài còn bên trong là đá ư?”

Bà vừa mới nói xong thì tầm mắt mọi người cùng nhìn về phía Diệp Huyền Tần.

Những lời Diệp Huyền Tần nói trước đó gần như đã thông báo hết sự thật về tảng nguyên thạch.

Hay là hắn thật là một cao thủ trong trò cược đá này?

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Vâng, đương nhiên là biết rồi. Con đã khuyên nhủ Từ Nam Huyên từ đầu rồi, cô ta không chịu nghe mà còn dùng những lời lẽ chói tai phản bác, con cũng hết cách.”

Từ Lam Khiết nói: “Sao năm năm nay không thấy anh tham gia cược đá một lần nào thế? Còn nữa, rốt cuộc anh đã học được cách cược đá này từ đâu thế?”

Diệp Huyền Tần: “Anh đã nói rồi đó, anh xem tiểu thuyết viết về cược đá.”

Từ Nam Huyên nói: “Xem tiểu thuyết về cược đá ư? Nếu như người viết tiểu thuyết này là một người cực kì rành rõi về cược đá như thế thì đã phất lên bằng trò chơi này rồi, tại sao phải tự làm khó mình để đi viết mấy thứ tiểu thuyết vô bổ đó? Hừ, tôi thấy anh chỉ là mèo mù vớ được cá rán thôi.”

Mọi người đều lặng lẽ cười thầm.

Từ Nam Huyên nói thế cực kì hợp lý.

Người này chỉ dăng may mắn nên mới nói đúng thôi.

Nếu không với bản lĩnh đó thì anh chơi một vài tảng đá thôi cũng đủ để thu nhập bạc tỷ rồi, làm gì có chuyện tiền lương hai sáu triệu còm cõi thế.”