Chiến Thần Phong Vân

Chương 430




Ra gia xong thì cô ta lại cầu nguyện trong lòng rằng Phạm Thúy Lan đừng ra giá thêm nữa, đừng ra giá thêm nữa…

Thế nhưng người đó lại khiến cô ta thất vọng.

Phạm Thúy Lan: “Năm trăm hai lăm tỷ!”

Từ Nam Huyên cảm thấy tuyệt vọng.

Tiêu rồi, cô ta chỉ có thể ra đến giá năm trăm hai lăm tỷ tôi, không cách nào ra giá cao hơn được nữa.

Cô ta buộc lòng phải từ bỏ bảo bối này rồi.

Thế nhưng bấy giờ Diệp Huyền Tần lại bỗng nhiên lên tiếng: “Năm trăm sáu mươi tỷ!”

Phạm Thúy Lan không cần nghĩ ngợi: “Năm trăm chín lăm tỷ!”

Diệp Huyền Tần đang định ra giá thêm thì Từ Lam Khiết vội vàng cản anh lại: “Diệp Huyền Tần, anh bị cái gì thế!”

“Đừng ra giá nữa, anh đâu có biết gì về cược đá đâu!”

Lý Khả Diệu và Từ Nam Huyên cũng nhanh chóng ngă Diệp Huyền Tần: “Đừng ra giá nữa.”

“Năm trăm hai lăm tỷ vẫn còn một nửa xác suất nguy hiểm mất hết tiền. Càng ra giá cao thì độ nguy hiểm cũng tăng lên.

Diệp Huyền Tần cố ý gia tăng âm lượng: “Lỗ tiền thì cứ lỗ tiền thôi, vấn đề là anh ngứa mắt một người nào đó thích tranh giành kiểu ngu xuẩn ấy.”

“Sáu trăm ba mươi tỷ!”

Vẻ mặt Phạm Thúy Lan cực kì đắc ý: “Sáu trăm sáu lăm tỷ.”

Diệp Huyền Tần to ra tức giận, cắn răng nói: “Cô có chắc là cô muốn tranh giành tới cùng với tôi không?”

Phạm Thúy Lan gật đầu: “Muốn đấy, thế mà cũng phải hỏi nữa à? Nãy giờ vẫn không nhận ra hả?”

Diệp Huyền Tần: “Cút! Cô đang thử thách lòng kiên nhẫn của tôi đấy!”

“Tôi ra giá tám trăm tỷ!”

Xôn xao!

Mọi người sôi trào!

Điên rồi điên rồi điên rồi điên rồi!

Tắm trăm tỷ để mua lại tảng nguyên thạch này, xác suất nguy hiểm quá cao.

Chỉ cần sai sót một chút tôi thì có lẽ sẽ phải bù tán gia bại sản.

Đương nhiên, nếu như đủ may mắn thì có thể kiếm được một số vốn khá to.

Thế nhưng cái giá đó cũng có mối quan hệ trực tiếp với sự pheiu6 lưu mạo hiểm và nó không đáng để phải mạo hiểm.

Mặt mũi Từ Lam Khiết, Lý Khả Diệu và Từ Nam Huyên đã trắng bệch từ rất sớm.

Lá gan của người này không phải lớn bình thường đâu.

Anh không sợ phải lột cả cái quần đùi trên người để bù lỗ à!

Đối mặt với cái giá đó thì Phạm Thúy Lan hơi do dự.

Diệp Huyền Tần cố ý kích thích cô ta, nói: “Này người anh em, nghe tôi khuyên một lời đi, đừng ra giá nữa. Tin tưởng tôi, chỉ với sức của cô thì chắc là không thể chơi nổi cuộc chơi này đâu.”

Cô ta cũng ăn miếng trả miếng: “Này tên đàn bà, câm cái miệng anh lại, anh không có tư cách đứng đây khoa tay múa chân dạy đời tôi đâu nhé.”

“Tám trăm bảy lăm triệu!”

“Nào, tiếp tục ra giá đi, để tôi xem anh có thể quyết đoán đến mức nào.”

Hiện trường nhanh chóng nổ tung.

Tám trăm bảy lăm triệu!

Đây dường như là cái giá kỷ lục cao nhất trong vòng năm năm nay của cái giới cược đá này.

Cô gái này thật là trâu bò!

Tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Diệp Huyền Tần.

Liệu rằng anh có thể tiếp tục sáng tạo ra kỳ tích nào nữa hay không đây.

Từ Lam Khiết sắp điên đến nơi rồi, cô vội vàng khuyên nhủ Diệp Huyền Tần: “Đừng ra giá nữa, không cho phép anh tiếp tục ra giá nữa.”

Diệp Huyền Tần lau mồ hôi lạnh trên trán: “May quá may quá, cuối cùng lại bị cô ta giành mất, nếu không nửa đời sau anh sẽ phải ngồi tù mất.”

Từ Lam Khiết: “Hả? Không phải anh quyết tâm muốn giành lấy tảng nguyên thạch này hả?”

Diệp Huyền Tần: “Vợ của anh à, bộ em quên mất rằng mỗi tháng em phát cho anh bao nhiêu tiền lương hả? Nó có đủ để mang ra dùng ở đây không?”

Từ Lam Khiết phì cười: “Cũng đúng ha, tiền lương của anh chỉ có hai sáu triệu hơn, mười năm đời nhịn ăn nhịn uống cũng chưa chắc đã mua nổi tảng nguyên thạch này nữa là.”

Cái định con nhà bà mệnh!

Tròng mắt tất cả mọi người ở đây đều suýt chút nữa là rơi xuống.

Tiền lương hơn hai sáu triệu mà cũng dám hét đấu giá hơn bảy trăm tỷ đồng…

Người này ăn gan hùm hay mật báo gì rồi hay sao ấy.

Mệt ghê, thì ra lúc nãy anh chỉ cố tình chơi Phạm Thúy Lan, cố tình nâng giá lên thật cao thôi.

Diệp Huyền Tần cười đầy ẩn ý nhìn Phạm Thúy Lan: “Tốn tám trăm bảy lăm triệu để mua một tảng nguyên thạch rác, đúng là khâm phục sự dũng cảm của cô ghê. Thế thì về nhà đừng có mà khóc nhè nhé!”