Chiến Thần Phong Vân

Chương 427




Từ Nam Huyên và Lý Khả Diệu đều nhìn nó với đôi mắt phát sáng.

Đúng là nguyên thạch lớn thế này cực kì hiếm thấy.

Nếu như may mắn thì có thể thành một người phất lên sau một đêm, cầm trong tay bạc tỉ và nhiều hơn thế nữa.

Có người hỏi: “Giá khởi điểm của nó là bao nhiêu?”

Người gõ búa cười nói: “Ba mươi lăm tỷ.”

Đám người ngồi dưới lại càng hưng phấn.

Tảng nguyên thạch này chắc cũng phải cắt ta được vài trăm tỷ chứ ít gì.

Nếu như có thể mua được với giá ba mươi lăm tỷ thì chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.

Tất nhiên, mọi người đều biết đây là buổi đấu giá, chuyện mua được với giá khởi điểm khá là hoang đường.

Người gõ búa nói: “Trước khi đấu giá chính thức, tôi sẽ cho mọi người xem một vài thứ. Mời các bạn xoay mặt bên kia của nguyên thạch ra cho mọi người cùng xem.”

Nhân viên của sàn đấu giá nhanh chóng xoay tảng nguyên thạch, chuyển mặt đá bên kia lại cho tất cả các vị khách ở đây xem.

Người gõ búa chỉ vào một lỗ nhỏ trên tảng đá và nói: “Mọi người hãy nhìn ở đây này, chắc là không cần tôi phải nói thêm gì nữa đâu hả.”

Tảng nguyên thạch này đã “mở cửa sổ”.

“Mở cửa sổ” ở đây có nghĩa là tạo một lỗ nhỏ trên nguyên thạch giúp người ta có thể quan sát được tình hình bên trong.

Bình thường thì cái “tình hình bên trong” đó chỉ nằm ở mức ếch ngồi đáy giếng, thế nhưng nó lại cho người ta thấy được phẩm chất của đá bên trong.

Mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng đó là năm sáu centimet dưới lớp thạch bao ngoài đó đầy lục.

Hơn nữa phẩm chất của nó còn là trong suốt và sáng ngời, như nước đá đóng băng lại vậy, có lẽ nó là băng loại với phẩm chất khá cao.

Tảng nguyên thạch này có thể có đến ba phần tư lục, hơn nữa còn là băng loại cao cấp!

Nếu là thế thật thì giá trị của nó phải đến đến hai trăm tỷ!

Tất nhiên hơn ba bốn trăm tỷ cũng là chuyện dễ hiểu.

Hội trường nhanh chóng trở nên náo nhiệt, có người hét: “Một trăm tử!”

Một trăm tỷ, gấp ba lần giá khởi điểm.

Mọi người bình tĩnh lại vội vàng ra giá: “Một trăm ba lăm tỷ!”

“Một trăm năm hai tỷ.”

“Một trăm bảy mươi tỷ.”

Từ Nam Huyên cảm thấy lo lắng.

Cô ta còn chưa kịp ra giá thì giá tiền đã vượt quá mức cô ta muốn đưa ra rồi.

Làm sao bây giờ?

Từ bỏ ư?

Thế nhưng cô ta cực kì xem trọng tảng đá này.

Cô ta cắn răng, sau đó quyết tâm: “Một trăm tám bảy tỷ.”

Có người nhanh chóng ra giá: “Hai trăm tỷ.”

Từ Nam Huyên nhanh chóng lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn về phía Lý Khả Diệu: “Thím ba, thím xem…”

Lý Khả Diệu thở dài, nói: “Bỏ thêm chút nữa vậy, không chắc có thể giành được nhưng cũng không thể bỏ qua.”

Từ Nam Huyên đang định ra giá thì Diệp Huyền Tần bỗng nhiên mở miệng: “Đừng theo, tảng đá kia còn không đáng giá ba lăm tỷ nữa là.”

Lý Khả Diệu và Từ Nam Huyên cùng giật mình và nhìn Diệp Huyền Tần với ánh mắt kì quái.

Lý Khả Diệu: “Huyền Tần, con cũng biết cược đá hả?”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Dạ, con có xem một vài tiểu thuyết cược đá.”

“Thôi dẹp đi.” Từ Nam Huyên quát lớn: “Suýt chút nữa là làm lỡ việc lớn rồi.”

“Anh chỉ biết mỗi ba cái lý luận suông mà thôi, cược đá này ấy à, phải bỏ biết bao nhiêu tiền mới có thể tích lũy được một chút kinh nghiệm, đọc sách chẳng có tí tác dụng nào đâu. Lại còn không đáng giá ba lăm tỷ nữa… Dù có là người bình thường cũng không nói ra mấy lời thiếu não như thế đâu.”

Diệp Huyền Tần nói: “Tốt nhất cô nên nghe lời tôi.”

Hình như Từ Nam Huyên đang nói trong sự tức giận: “Hai trăm hai mươi hai tỷ.”

Diệp Huyền Tần thất vọng thở dài: “Không nghe lời người xưa nói thì thua thiệt là cái chắc.”

Từ Lam Khiết cũng lên tiếng: “Diệp Huyền Tần, anh không hiểu thì đừng nên nói lung tung, nhỡ đâu làm lỡ mất việc làm ăn của Nam Huyên thì phải làm sao?”

Từ Nam Huyên vỗ đầu: “Đúng, đúng, chị thấy tên này đang cố tình gây rối làm lỡ mất chuyện làm ăn của ch5i đấy.”

Diệp Huyền Tần: “…”

Từ Nam Huyên hét hai trăm hai mươi hai tỷ thì mọi người có mặt ở đó lại chìm vào yên tĩnh.

Hai trăm hai mươi hai tỷ, có một chút nguy hiểm trong này rồi.

Lỗ tiền thì cũng không đến nỗi nhưng có lẽ sẽ không có được lợi nhuận gì đáng kể.”