Lý Khả Diệu chủ động chuyển hướng đề tài: “Nam Huyên à, lần này con chuẩn bị bao nhiêu tiền để đấu giá nguyên thạch thế?”
Từ Nam Huyên nói: “Không quá hai trăm tỷ đồng. Thím ba à, con chỉ mua mấy nguyên thạch lớn thôi, ít nhất cũng phải hơn một tấn. Mấy cục nhỏ nhỏ tầm mấy chục ký hay mấy ký thì thôi bỏ qua, tỉ tệ chẳng được bao nhiêu mà khả năng xịt cũng cao lắm.”
Lý Khả Diệu gật đầu nói: “Được, không thành vấn đề.”
Bên này mọi người đang nói chuyện với nhau thì giữa sảnh đột nhiên có người nói to: “Tiêu rồi, ví tiền của tôi biến đâu mất tiêu rồi!”
Người hét lên đó chính xác là Phạm Thúy Lan.
Cô ta vừa la lên thì đã hấp dẫn được khá nhiều người để ý.
Sau khi phát hiện đó là một cô gái đẹp khá đặc biệt thì có nhiều người chủ động đi tới hỏi thăm ân cần.
“Người đẹp à, có khi nào em ra ngoài quên mang theo không?”
Phạm Thúy Lan tỏ vẻ “uất ức” nói: “Không thể có chuyện đó được, lúc đi ra tôi còn xác nhận lại mấy lần, không thể có chuyện quên không mang theo được.”
Có người nói: “Này, người đẹp bất cẩn quá rồi đó. Đây là nơi phức tạp đủ loại người trên đời, có trộm lẻn vào cũng là chuyện dễ hiểu thôi, theo tôi thấy ấy à, chắc là bị tên móc túi nào đó cuỗm đi mất rồi.”
“Người đẹp, em suy nghĩ lại cẩn thận coi lúc nãy có người nào tiếp xúc gần với mình không?”
“Đúng thế, nhất là kiểu bất cẩn đụng vào em một cái đó, hành động quen thuộc theo tói quen của mấy tên trộm cắp hay xài.”
Sau khi được mọi người nhắc nhở thì Phạm Thúy Lan mới chợt “bừng tỉnh” nhớ ra: “Đúng là lúc nãy tôi có bất cẩn đụng vào mợt người.”
Mọi người lập tức nói: “Người đẹp, em có nhớ người đó trông thế nào không?”
“Em nói cho chúng tôi biết để chúng tôi cùng giúp em tìm kẻ móc túi đó cho!”
Phạm Thúy Lan cẩn thận nhớ lại: “Đó là một nhóm ba nữ một nam. Trong đó có hai cô gái trông cực kì xinh đẹp cùng với một bác gái đứng tuổi. Còn người đàn ông kia thì trông có vẻ hơi đáng khinh, lấm la lấm lét, nhìn là biết không phải hạng đứng đắn đàng hoàng gì rồi.
Cộp!
Diệp Huyền Tần dùng sức, dễ dàng bẻ một miếng gỗ từ chiếc ghế xuống.
Nói tôi đáng khinh á? Lấm la lấm lét ư?
Cô sẽ phải chết!
Mọi người lập tức tìm kiếm trong đám người.
Ánh mắt Phạm Thúy Lan “vô tình” lướt sang Từ Lam Khiết.
Cô ta giơ tay lên chỉ: “Là bọn họ.”
Nói xong thì Phạm Thúy Lan đi tới chỗ Từ Lam Khiết.
Mọi người xung quanh cũng đi tới chỗ Từ Lam Khiết, bao vây xung quanh bọn họ.
Từ Lam Khiết nóng nảy: “Hình như cô nhầm lẫn gì rồi đó, làm sao chúng tôi trộm đồ của cô được cơ chứ.”
Phạm Thúy Lan nói: “Các cô chính là người duy nhất có tiếp xúc gần với tôi, hơn nữa sau khi va chạm với cô thì ví tiền của tôi mới biến mất, không phải là nhóm các cô thì là ai?”
Từ Lam Khiết giải thích: “Này cô gì ơi, lúc nãy cô là người ngã vào người tôi, tôi đỡ cô lại theo phản xạ thôi, rõ ràng cô đang lấy oán trả ơn. Vả lại tôi chỉ đụng vào cô trong một giây phút ngắn ngủi, chỉ trung từng đó thời gian thì làm sao tôi có thể trộm ví tiền của cô được cơ chứ.”
Phạm Thúy Lan nói: “Cô nói cô không trộm thì liệu có dám để cho tôi kiểm tra thử xem sao không?”
Nói xong cô ta còn dùng ánh mắt say đắm nhìn chằm chằm cơ thể Từ Lam Khiết.
Eo thon nhỏ này, bộ ngực sữa căng tròn này, mông vểnh cao này, sờ vào chắc chắn sẽ cực kì thoải mái.
“Cái này…” Từ Lam Khiết khó xử, cô không quen bị người ta đụng vào người.
Cả Diệp Huyền Tần cũng chưa có được quyền lợi này nữa là một người xa lạ.
Phạm Thúy Lan nói: “Chậc chậc, chắc là cô đang chột dạ rồi. Cô còn nói không phải cô trộm ví tiền của tôi nữa không?”
Từ Lam Khiết cắn răng, đang định đồng ý thì Diệp Huyền Tần lại bỗng nhiên mở miệng: “Này người đẹp, cô phải miêu tả cho mọi người xem ví tiền của cô có đặc điểm gì đặc biệt chứ. Nhỡ đâu cô lấy của chúng tôi rồi nhận là của mình thì sao.”