Vương Minh bỗng nhiên nổi hứng tò mò hỏi: “Này cậu Huyền Tần, không biết cậu có suy nghĩ và đánh giá thế nào về tổ chức Tử Dạ? Nó nằm ở cấp bậc nào trong lòng cậu?”
Diệp Huyền Tần bật thốt: “Không đáng nhắc tới.”
Vương Minh và Tử Hàm cảm thấy hơi giật mình, họ đang nghi ngờ là mình vừa mới nghe nhầm: “Không đáng nhắc tới ư?”
Diệp Huyền Tần gật đầu nói: “Nếu như tôi muốn thì có thể phá hủy nó trong vòng một nốt nhạc, tất nhiên là không đáng nhắc tới rồi.”
Vương Minh và Tử Hàm cảm thấy mình là cành liễu phất phơ trong gió.
Tập đoàn Tử Dạ chính là tập đoàn sát thủ lớn nhất ba tỉnh thành, quy mô trải rộn khắp nơi và thậm chí còn có những giao thiệp nhất định với nước ngoài.
Người đứng đầu một tỉnh như Vương Minh đứng trước tập đoàn đó cũng chỉ là một kẻ nghèo hèn không đáng kể.
Thế nhưng trong mắt Diệp Huyền Tần thì nó lại “không đáng nhắc tới”, thậm chí anh có thể thoải mái phá hủy nó dễ như trở bàn tay!
Diệp Huyền Tần này rốt cuộc có lai lịch thế nào!
Vương Minh và Tử Hàm chợt nhận ra rằng bọn họ đã đánh giá Diệp Huyền Tần quá thấp và sai lệch cực kì nhiều về sức mạnh của anh.
Cùng lúc đó thì bọn họ cũng cảm thấy cực kì tò mò, tại sao một nhân vật thần thánh như thế ở cái Tân Hải nho nhỏ này?
Diệp Huyền Tần nói: “Hai người cứ tiếp tục hiện hiện theo đúng kế hoạch đã đề ra. Tổ chức Tử Dạ đó cứ giao cho tôi giải quyết.”
Vương Minh và Tử Hàm nói: “Được.”
Cái thế giới ngầm tỉnh Hà Sơn được vận hành hết sức ổn định vào chục năm nay bỗng nhiên đánh mất sự cân bằng vốn có bởi một tin tức cực kì động trời.
Vương Minh đã chết!
Đầu rắn Vương Minh của cả thế giới ngầm của tỉnh Hà Sơn đã chết bất đắc kì tử trong một đêm.
Khoảnh khắc đó, thế giới ngầm của tỉnh Hà Sơn trở thành con rắn mất đầu, hỏng.
Sau đó lại có tin tức được tung ra nói rằng cái chết của Vương Minh có mối liên hệ cực kì lớn với Diệp Huyền Tần.
Điều đó khiến tất cả mọi người trong thế giới ngầm lại càng thấp thỏm lo âu, ai cũng nơm nớp lo sợ.
Trước đây có Vương Minh giúp bọn họ chống đỡ sức ép đáng sợ của Diệp Huyền Tần.
Bây giờ Vương Minh cũng đã chết trong tay Diệp Huyền Tần rồi, thế thì chắc chắn sức nặng từ Diệp Huyền Tần sẽ đè trực tiếp lên đầu tất cả bọn họ.
Vương Minh còn chẳng thể gánh nổi áp lực đó chứ huống gì là đám tép riu bọn họ.
Vương Minh chết không chỉ ảnh hưởng đến mỗi thế giới ngầm mà cũng nhấc lên một ngọn sóng cực kì dữ dội cho thế giới ngoài sáng.
Suy cho cùng thì Vương Minh cũng là “người đại diện cho nhân dân:.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người từ bốn phương tám hướng đều tập trung sự chú ý vào câu chuyện “Vương Minh chết:.
Người dẫn đầu các thành phố huyện xã thuộc địa phận Hà Sơn đều tự động tập trung về quán trà Bát Bảo để họp mặt, chọn ra một ngày để hẹn gặp Tử Hàm.
Sau khi Vương Minh chết thì Tử Hàm chính là lá cờ lớn nhất có thể lên tiếng ở đây.
Tử Hàm dồi dào sức sống rồi lại kiêu ngạo lạnh lùng trước đó đã trở nên suy sụp tinh thần, không nói được một lời nào, có thể thấy cái chết của Vương Minh đã tạo ra một cú sốc khá lớn cho ông ta.
Người đứng đầu của Hải Phòng là Ba tô lên tiếng trước: “Nhị gia, ngài nói lời gì đó với các anh em đi. Rốt cuộc cái chết của Vương Minh có liên quan gì tới tên họ Diệp đó không?”
Tử Hàm lắc đầu nói: “Tôi không biết.”
Câu trả lời lập lờ nước đôi đó khiến lòng tất cả mọi người lạnh toát, bắt đầu châu đầu ghé tai với nhau.
Với sự hiểu biết của bọn họ về Tử Hàm thì khi ông ta nói “không biết” chính là chắc chắn tám mươi đến chín mươi phần trăm liên quan tới Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần, bản lĩnh to lớn của anh khiến tất cả mọi người cảm thấy sợ hãi.
Ba tô vỗ tay để bảo mọi người yên tĩnh lại: “Nhị gia, tiếp theo đây chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tử Hàm hít một hơi thật sâu: “Tất cả mọi thứ vẫn giữ nguyên như cũ?”
Ba tô cười cay đắng: “Hà, giữ nguyên tất cả mọi thứ không phải là chuyện dễ dàng như một lời nói thế đâu.”
“Vương Minh chính là tín ngưỡng của các anh em, là người họ tin tưởng và ngưỡng mộ. Nay tín ngưỡng của họ đã chết, lòng họ rối như tơ vò, tâm trạng khó chịu bức bối, e là không thể nhịn nổi một ngày.”
“Hơn nữa Diệp Huyền Tần như hổ rình mồi sau lưng, có rất nhiều anh em muốn rời đi, địa bàn của chúng ta có thể bị sụp đổ bất kì lúc nào.”
“Bây giờ việc quan trọng nhất chúng ta cần làm chính là gom góp một số tiền thật lớn để giữ vững lòng người, duy trì hoạt động bình thường của địa bàn.”
Vừa mới nói xong thì tất cả mọi ánh mắt đều quay sang Tử Hàm với sự chờ mong.
Bây giờ người duy nhất có thể lấy ra được số tiền đó chính là Tử Hàm.
Có tiền thì tất cả mọi thứ vẫn được giữ nguyên.
Không có tiền, tất cả mọi thứ sẽ sụp đổ!”