Nói xong thư ký Quỳnh bèn đưa hợp đồng cho Từ Lam Khiết và xoay người rời khỏi đó.
Sau khi tiễn thư ký Quỳnh về, Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ cùng giành nhau xem hợp đồng.
Sau khi xem xong, hai người không hề vui vẻ tí nào mà còn hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Tần.
Nội dung của bản hợp đồng này chính là nhà họ Thẩm vừa mới dùng một tỷ đồng để giành được chuỗi trẻ Trí Tuệ trị giá một nghìn tỷ đồng, sau đó ra giá một nghìn đồng để chuyển nhượng nó lại cho tập đoàn Diệp Linh!
Một nghìn đồng, giành được một chuỗi nhà trẻ trị giá một nghìn tỷ đồng… Thế thì có khác gì cho không đâu cơ chứ!
Giọng Từ Lam Khiết thoáng run rẩy: “Tần, rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?”
Diệp Huyền Tần hơi bất đắc dĩ nói: “Tần, Tần, Tần, em có thể tôn trọng anh thêm một chút được không vậy, anh có đủ tên đủ họ đủ chữ lót mà.”
Trình Hạ Vũ: “Nói đi chứ, mau nói xem rốt cuộc chuyện này là sao thế?”
Diệp Huyền Tần: “…”
“Thôi bỏ đi, em cứ gọi anh là Tần cũng được. Anh cũng vừa mới nói với em rồi đấy thôi, để Uyển Nhi có một môi trường giáo dục thật tốt để tiếp thu được kiến thức đầy đủ, anh đã lấy chuỗi nhà trẻ này về.”
Trình Hạ Vũ điên cuồng nuốt nước miếng: “Thật là… Lắm tiền! Để con gái mình có thể đến trường nên vung tay mua về cả chuỗi nhà trẻ!”
Từ Lam Khiết: “Đây không phải là vấn đề mấu chốt. Em hỏi anh, rốt cuộc anh và ông Thẩm Hải có quan hệ thế nào? Tại sao ông Thẩm Hại lại đưa tặng em một món quà lớn như thế?”
Diệp Huyền Tần nói: “Thì anh cũng đã nói với em rồi đấy thôi? Thẩm Hải mắc một căn bệnh cực kì quái lạ, chỉ một mình anh có thể chữa trị được căn bệnh đó. Lần này anh đã trị dứt điểm căn bệnh của ông ta, ông ấy cực kì biết ơn về điều đó nên đã tặng chuỗi nhà trẻ này lại cho anh.”
Mặt Từ Lam Khiết vẫn còn nghi ngờ: “Sao em cứ có cảm giác anh đang gạt em thế nhỉ?”
“Diệp Huyền Tần, xem như em cầu xin anh đi, anh nói sự thật ra cho em biết có được không vậy!”
Diệp Huyền Tần nói: “Được thôi,thế thì em nói cho anh biết một chuyện trước đã, rốt cuộc hai chúng ta vẫn còn thiếu mắc xích quan trọng nào mới được chứ?”
Không ngờ Từ Lam Khiết lại trở mặt ngay lập tức: “Diệp Huyền Tần, anh đừng có mà được đằng chân lại muốn bò lên đằng đầu, anh chỉ là một nhân viên quèn mà lại dám cò kè mặc cả với bà chủ của mình ư? Anh có tin là em nổi giận rồi sẽ…”
Trình Hạ Vũ nói chen vào chọc cười: “Giết ngay không nhân nhượng?”
Từ Lam Khiết: “Lượn đi, chị muốn nói là chị nổi giận rồi sẽ đuổi việc anh ấy thôi.”
Thấy Từ Lam Khiết sắp nổi giận thật, Trình Hạ Vũ vội vàng hòa giải: “Ha ha ha, chị, em nói thật với chị vậy nhé, những lời anh rể nói là thật. Hồi em đến tập đoàn Thẩm Vinh để bàn bạc công việc từng tận mắt trông thấy anh rể chữa bệnh cho ông Thẩm Hải. Em nghe thư ký Quỳnh nói lúc ông Thẩm Hải phát bệnh thì cực kì đau đớn và khổ sở, đau đến nỗi muốn đập nát đầu luôn cho xong. Nghe nói ông ấy từng muốn nhảy lậu rất nhiều lần để kết thúc sự dày vò ấy. Anh rể chữa hết bệnh của ông ấy chẳng khác gì đã cho ông ấy mạng sống thứ hai, ông ấy tặng cho anh rể vài dự án cũng không phải là quà nặng lễ trọng gì.”
Cả Trình Hạ Vũ cũng đã nói thế nên Từ Lam Khiết tin được phần nào.
“Chị biết ngay mà, anh ấy làm gì có đủ sức nặng để khiến ông Thẩm Hải phải cung phụng kính nể như thế, thì ra là có nguyên nhân sâu xa này. Chẳng là cái thá gì cả mà cứ thích làm bộ bí ẩn trước mặt chị, xí.”
Trình Hạ Vũ cười hì hì với Diệp Huyền Tần như thể đang nói: “Anh rể, anh thiếu em một cái ơn đấy nhé.”
Tất nhiên Trình Hạ Vũ biết tại sao Thẩm Hải lại cung kính nghe lời Diệp Huyền Tần như thế, bởi vì anh rể chính là Chỉ huy Tần, chiến thần trong truyền thuyết của Đại Hạ!
Từ Lam Khiết đưa hợp đồng chuyển nhượng thương hiệu và chuỗi nhà trẻ Trí Tuệ cho Trình Hạ Vũ: “Cá Nhỏ, lại phải phiền em đi thêm một chuyến rồi.”
Trình Hạ Vũ xoa xoa đùi: “Chị à, chị thấy em vất vả cực khổ thế này đấy, liệu chị có nên thăng chức tăng lương lên cho em không.”
Từ Lam Khiết nói: “Không thành vấn đề, tăng thêm ba trăm năm mươi triệu tiền lương, thưởng cuối năm bảo đảm có ba tỷ rưỡi.”
Bấy giờ thì mặt Diệp Huyền Tần đã đen như đáy nồi.”