Chiến Thần Phong Vân

Chương 409




Từ Lam Khiết gật đầu, nói: “Ừm, anh đã làm rất tốt khi giành được dự án Nghĩa An này, tăng thêm cho anh hai triệu đồng.”

Diệp Huyền Tần hơi bất mãn với điều đó: “Chỉ tăng có hai triệu thôi á, thế có hơi ít rồi đó.”

Từ Lam Khiết: “Thôi nhé, anh nên biết chừng mực đi. Kéo về một dự án được thưởng hai triệu tiền lương là một ưu đãi rất tốt cho nhân viên rồi đấy.”

Diệp Huyền Tần cong môi, em tưởng tôi là đồ ngốc nên thích lừa thế nào cũng được chắc.

Mang về một dự án trị giá mười tỷ rồi lại tưởng cho hai triệu đồng á… Em còn ngang ngược hơn cả kẻ ngang ngược nhất đấy.

Diệp Huyền Tần nói: “Một dự án hai triệu, thế nhưng bên Nghĩa An lại có tận hai dự án được kéo về cơ mà.”

“Hai cái á?” Từ Lam Khiết cực kì ngạc nhiên: “Ngoài dự án du lịch Nghĩa An ra thì còn cái nào nữa?”

Diệp Huyền Tần nói: “Còn một dự án nữa về xưởng đúc nguyên vật liệu hợp kim đấy.”

Từ Lam Khiết cực kì xúc động nhìn về phía Trình Hạ Vũ: “Cá Nhỏ, có thật thế không?”

Hai mắt Trình Hạ Vũ vụt sáng: “Đúng thế.”

“Ha ha ha.” Từ Lam Khiết cười ha hả, mặc kệ hình tượng: “Tập đoàn chúng ta đang xây dựng về mảng này, nếu như không có xưởng chế tạo hợp kim riêng của công ty thì tất cả mọi thứ đều phải lệ thuộc vào sự cung ứng hàng của đối tác. Bây giờ thì tốt rồi, có xưởng chế tạo hợp kim này thì chúng ta sẽ bớt được một mối lo, lấp đi một lỗ thủng. Huyền Tần, anh đã làm rất tốt nên em sẽ tăng cho anh thêm hai triệu tiền lương nữa.”

Thấy Từ Lam Khiết vui vẻ như thế, Diệp Huyền Tần cũng mừng thầm trong lòng: “Lam Khiết à, em còn phải tăng cho anh thêm hai triệu nữa đấy.”

Từ Lam Khiết kiện nhẫn khuyên nhủ: “Tần à, bây giờ tiền lương của anh đã gần chạm mốc ba mươi triệu rồi, đủ để anh bước vào sinh hoạt của một người có thu nhập trung bình đấy. Sống trên đời này đừng nên tham lam quá, tốt nhất nên thấy thỏa mãn với những gì mình có đi. Nhất là những người còn độc thân như anh đấy, phải biết rõ mình đang đứng ở vị trí nào và đứng ngay ở đó, đừng kể công rồi lại hống hách kiêu ngạo, lòng tham không đáy…”

Môi Diệp Huyền Tần giật giật: “Tại sao anh lại là người độc thân rồi? Em không phải là vợ của anh đấy ư?”

Nhắc tới chuyện đó thì Từ Lam Khiết lại nổi giận: “Em đã nói rất rõ rồi, không có mắc xích quan trọng nhất đó thì em sẽ không bao giờ thừa nhận mình là bạn gái anh.”

Đầu Diệp Huyền Tần đau nhức, rốt cuộc là mắc xích nào mới được cơ chứ, nghĩ muốn nát cái óc đến nơi rồi đấy.

Trình Hạ Vũ cười cười với Diệp Huyền Tần như cô ấy biết điều gì đó hoặc không: “Anh rể, cố lên nhé, em tin tưởng vào anh đấy.”

Diệp Huyền Tần thở dài nói: “Thôi bỏ đi, tạm thời đừng nói đến chuyện này nữa. Hai triệu đó là tiền em nhất định phải tăng lên cho lương của anh. Bởi vì ngoài dự án du lịch Nghĩa An cùng với nhà xưởng hợp kim ra thì anh vừa mới giành được thêm một dự án nữa.”

Trò gì thế này?

Từ Lam Khiết trợn trừng hai mắt.

Trình Hạ Vũ cũng vội vàng đứng bật dậy khỏi sô pha.

Lại giành được thêm một dự án nữa ư?

Chú ong thợ chăm chỉ nhất cũng chưa chịu khó bằng anh đâu đấy!

Trình Hạ Vũ vội vàng hỏi: “Anh rể, anh lại giành được thêm dự án gì về thế?”

Diệp Huyền Tần nói: “À, chuyện là thế này, nhà trẻ của Uyển Nhi bị đóng cửa vô thời hạn rồi. Để Uyển Nhi có được một môi trường giao dục thật tốt, anh đã…”

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa ngắt lời Diệp Huyền Tần đang nói.

Từ Lam Khiết nói: “Vào đi.”

Cửa được đẩy ra, một cô gái có vẻ là thành phần tri thức có trình độ và hiểu biết bước vào.

Người đó chính là thư ký thương đi theo Thẩm Hải.

Thư ký cười giòn tan nhìn Từ Lam Khiết, nói: “Lam Khiết, Cá Nhỏ, mọi người đều có mặt ở đây hết à, đúng lúc lắm.”

Từ Lam Khiết cũng lịch sự nói: “Chị Tú Quỳnh, mời chị ngồi xuống đã rồi nói, chẳng mấy khi được chị ghé sang đây, khách quý, khách quý lắm đấy.”

Thư ký Quỳnh cười: “Tôi không ngồi đâu, tôi đến đây để đưa bản hợp đồng này, đưa xong tôi phải về ngay vì trong công ty vẫn còn một đống việc để giải quyết.”

Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ chẳng hiểu mô tê gì: “Đưa hợp đồng ư? Hợp đồng gì mới được chứ?”

Thư ký Quỳnh nói: “Tôi không không rõ lắm, hai người tự xem đi vậy.”