Chiến Thần Phong Vân

Chương 403




Người này tự xưng mình là anh của Độc Lang, nói cách khác thì… Anh ta là người họ Diệp đó hả?

Người họ Diệp nổi tiếng nắm giữ cả cái thế giới ngầm Tân Hải ấy hả?

Trông mặt mũi người này cũng khá là giống đấy!

Trời đất quỷ thần ơi, thảo nào trông cái mặt nó lại quen thế!

Nhận ra điều đó khiến Mạnh Cường thiếu điều chết luôn tại chỗ.

Anh Diệp là ai? Là nhân vật thần thánh một người một ngựa đánh hết thế giới ngầm thành phố Giang, là anh đại của tất cả bọn họ.

Trời ạ, làm gì không làm lại đi đụng độ với con người vừa thánh vừa thú này thế? Có khác gì tự lao vào cái họng súng đâu.

Mạnh Cường sợ đến nỗi hai chân run rẩy như đang nhũn ra, bịch bịch quỳ xuống đất trong nháy mắt.

“Anh Diệp, tôi đáng chết, tôi có mắt không tròng nên lỡ xúc phạm đến anh… Tôi vô liêm sỉ, tôi khốn nạn, anh Diệp lòng dạ rộng rãi đừng chấp nhặt với loại tôm tép nhãi nhép như tôi…”

Nghe thấy tiếng anh Diệp kia thì đám đàn em của anh ta cũng phất phơ bơ vơ như cành liễu bay trong gió.

Anh Diệp, đó chính là anh đại của tất cả bọn họ, là thần tượng trong lòng tất cả dân anh chị, là thần là thánh!

Thế mà bọn họ lại chạy tới gây chuyện với anh Diệp ư?

Cái này còn khủng bố hơn cả đụng độ với thần chết đấy!

Đám đàn em cũng quỳ xuống cầu xin tha lỗi.

Ô!

Mọi người đang đứng hóng hớt ở đó đều hóa đá ngay lập tức.

Chuyện gì thế này?

Mạnh Cường chính là một người nổi tiếng trong cái khu này, đó giờ luôn hống hách kiêu căng thích làm gì thì làm, cực kì ngang ngược.

Hơn nữa cả trưởng khu phố anh ta cũng chẳng xem ra gì.

Thế mà sao bây giờ lại quỳ xuống xin lỗi một thằng nông dân thế này?

Trông cái vẻ mặt hoảng sợ đó kìa, như thái giám hồi xưa nơm nớp lo sợ khi đắc tội với vua chúa của mình vậy.

Nông dân? Có cái mốc xì ấy mà nông dân nhé, chắc chắn người này vẫn còn thân phận gì đó sâu xa hơn nhiều!

Hạ Mộng và Lý Hồng Anh tròn mắt nhìn nhau với vẻ mặt cực kì khiếp sợ.

Tại sao Diệp Huyền Tần lại có tiếng nói và sức nặng như thế ở thế giới ngầm?

Lưu Béo cũng ngu người.

Có lộn không vậy ông ơi, tôi mới là người mời ông tới đây để dạy cho thằng đó một bài học mà.

Sao bây giờ một đám quỳ xuống xin xỏ nó thế.

Lưu Béo nói: “Anh Cường, anh… Mấy anh đang làm cái quái gì thế… Nó vừa mới mắng chửi sỉ nhục anh xong đó…”

Mạnh Cường tức không biết trút đi đâu.

Tất cả là do thằng khốn kiếp này làm hại anh ta đắc tội với anh đại.

Phải dạy cho cái thằng này một trận ra trò để trút cơn tức cho anh đại, cầu xin anh ấy tha thứ.

Anh ta đột nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm vào Lưu Béo và vung chân lên…

Lưu Béo hét thảm, cả người nặng gần trăm kí bị đá bay và đập vào xe.

Kính chắn gió của chiếc xe nhanh chóng vỡ vụn.

Mạnh Cường chửi ầm lên: “Làm trò cái mẹ mày à, mẹ nó mày muốn chết thì chết một mình đi đừng kéo bố mày theo.”

“Anh Diệp là người mày có thể đắc tội được chắc? Mở con mắt chó mày ra thật to rồi nhìn cho rõ, mày còn không xứng để xách giày cho anh Diệp nữa là.”

Lưu Béo ngu người.

Anh Diệp?

Tên khốn này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà cả Mạnh Cường cũng phải sợ anh như mèo sợ cọp thế.

Mạnh Cường vẫn chưa hết giận, anh ta nhanh chóng vỗ cho Lưu Béo mười mấy cái bạt tai rồi ngoan ngoãn quay trở lại chỗ Diệp Huyền Tần quỳ xuống.

Nhìn lại Lưu Béo thì bấy giờ anh ta đã bị đánh đến nỗi đầu sưng vù như đầu heo, cực kì thê thảm.

Diệp Huyền Tần hờ hững nói: “Bình thường anh cũng hống hách ngang ngược, diễu võ giương oai thế này ư?”

Mạnh Cường nơm nớp lo sợ đáp: “Không phải đâu anh Diệp, không phải… Không phải.”

“Tôi… Gần đây tôi cực kì thiếu tiền nên mới… Nên mới lấy mấy đồng tiền độc địa dơ bẩn này.”

Diệp Huyền Tần lại lạnh lùng bảo: “Chúng ta sẽ tính món nợ này sau. Bây giờ cút sang một bên, mỗi người một trăm cái tát.”

Mạnh Cường khẽ thở phào.

May quá, may quá, chỉ là một trăm cái tát thôi.

Nếu không với tính của anh Diệp thì đã lấy mạng anh ta luôn rồi chứ ở đó mà tát.

Một đám người cun cút lượn vào góc bắt đầu tự bạt tai mình.

Tiếng bạt tai vang dội khiến mọi người nghe thôi đã cảm thấy đau rồi.

Nếu Răng Hô có ở đây thì chắc sẽ cảm thấy cảnh này cực kì quen thuộc.

Diệp Huyền Tần hờ hững nhìn về phía hiệu trưởng: “Bây giờ thì đến lúc phải tính món nợ của chúng ta rồi.”