Lưu Béo vội vàng nói: “Bác gái, cháu có nghe Hoàng Chính nhắc tới nguyên nhân.”
“Diệp Huyền Tần nói là khi còn đi học bác đối với anh ta quá hà khắc, không ít lần quở trách anh ta nên anh ta ôm mối hận trong lòng, cho nên phải hủy hoại cả đời của bác.”
“Đúng rồi, không chỉ có vậy, anh ta còn nói chờ anh ta theo đuổi được Hạ Mộng rồi, nếu anh ta chơi chán thì sẽ ném cho Hoàng Chính chơi, khi Hoàng Chính chơi chán thì anh ta sẽ ép Hạ Mộng đi làm nhân viên tiếp khách ở Karaoke.”
“Anh ta muốn hại gia đình bác cửa nát nhà tan!”
“Hoàng Chính, cậu ta nói như vậy thật sao? Nếu cậu có thể thú nhận toàn bộ sự thật thì tôi sẽ suy xét tha cho cậu.”
Hoàng Chính: “Tôi thừa nhận rằng những gì anh Hiển nói là đúng.”
“Anh Hiển, anh đại nhân đại lượng, xin anh hãy tha cho tôi một lần, tôi thật sự không thể ngồi tù…”
Cô hiệu trưởng chợt nhớ ra điều gì đó và chạy vội vào lớp.
Không lâu sau, cô ta lấy ra một bức tranh.
Hình vẽ rất vụng về, nhìn qua là biết chính là nét vẽ của trẻ con.
Trong tranh có hai người người đàn ông và một người phụ nữ đang nắm tay một bé gái đang cười.
Hiệu trưởng giải thích: “Tôi yêu cầu bọn trẻ vẽ gia đình của bản thân và con gái của anh ta là Uyển Nhi đã vẽ bức tranh này”.
“Con gái anh ta nói với tôi rằng con bé có hai bố và một mẹ.”
“Hừ, tôi nghĩ Diệp Huyền Tần rõ ràng đã chia sẻ người phụ nữ của mình với những người đàn ông khác vì tiền hoặc quyền lực.”
“Những người làm rối loạn quan hệ nam nữ như vậy rất có khả năng sẽ bán Hạ Mộng cho quán Karaoke thật.”
Đám đông bùng nổ, hai nam một nữ…Tin tức này nóng quá!
Hàm răng của Lý Hồng Anh gần như bị gãy.
“Diệp Huyền Tần, đồ khốn nạn đến heo chó cũng không bằng.”
“Lúc còn đi học tôi đã hà khắc với cậu còn không phải là hi vọng sau này cậu có tương lai sáng lạn sao?”
“Bây giờ có vẻ như tôi đã nâng cao kỳ vọng của tôi về bạn.”
“Loại người phạm tội như cậu thì phải ngồi tù cả đời, dù có giáo dục đến đâu thì chó cũng không được ăn phân!”
“Không ngờ cậu không chỉ muốn trả thù tôi mà còn muốn hủy hoại con gái của tôi…Vậy mà tôi thậm chí còn nghĩ đến việc gả con gái của mình cho cậu, mắt tôi đúng là mù rồi mới không nhìn ra con người lòng lang dạ thú như cậu!”
Hạ Mộng cũng rất thất vọng, hai mắt đỏ bừng.
Mặc dù cô ấy tin tưởng Diệp Huyền Tần nhưng những gì Hoàng Chính nói là có cơ sở, cô ấy đã tin chuyện này bảy đến tám phần.
Đám đông vây xem cũng bắt đầu tấn công Diệp Huyền Tần.
“Loại người này thật sự nên xử lý thật nặng. Không chỉ là không tôn sư trọng đạo mà còn muốn hại nhà cô giáo tan nát.”
“Người này thật độc ác, sau này phải tránh xa anh ta, loại người này có khi trừng mắt anh ta một cái cũng có thể bị anh ta trả thù đấy, lỡ may sau này anh ta để ý đến chúng ta thì sao.”
“Cha nào thì con nấy, phẩm chất của anh ta có vấn đề thì đứa con gái mà anh ta sinh ra có lẽ không phải là loại tốt đẹp gì.”
“Đồ dùng học tập của con trai tôi luôn bị mất trong hai ngày qua. Tôi thực sự nghi ngờ rằng đã bị con gái của anh ta lấy trộm.”
Trước những lời buộc tội của mọi người, Diệp Huyền Tần cười không chút tức giận.
“Lưu Béo, còn nữa không?”
Lưu Béo bối rối: “Còn gì nữa?”
Diệp Huyền Tần thất vọng lắc đầu: “Xem ra năng lực của anh cũng chỉ có như vậy.”
“Bây giờ đến lượt tôi ra tay.”
“Đi ra đi.”
Tất cả mọi người đều không thể giải thích được rốt cuộc người đàn ông này đang làm cái quái gì vậy!
Rất nhanh, Răng Hô đi ra từ đám đông người vây xem.
Răng Hô này không phải ai khác mà chính là Răng Hô từng tham gia dự án Nghĩa An cùng với Nhã Mẫn.
Đích thân anh ta đã thú nhận với Diệp Huyền Tần rằng Lưu Béo đã cấu kết với anh ta để gài bẫy Lý Hồng Anh.
Lưu Béo nhìn thấy Răng Hô mà giật mình.
Chết tiệt, tại sao Răng Hô lại đến đây?
Không phải anh ta bị Diệp Huyền Tần gọi tới đấy chứ.
Chẳng lẽ anh ta bị Diệp Huyền Tần mua chuộc rồi?
Không, không, chắc chắn chỉ là một sự trùng hợp.
Răng Hô là một con rắn độc nổi tiếng ở thành phố Giang, làm sao anh ta có thể đầu hàng trước một công nhân như Diệp Huyền Tần.
Trùng hợp, 100% chỉ là trùng hợp.”