Diệp Huyền Tần nằm trên giường nghịch điện thoại.
Vừa rồi anh có nhận được tin nhắn từ Từ Nam Huyên nhưng anh không trả lời.
Nằm trên giường được một lúc, Diệp Huyền Tần cảm thấy hơi chóng mặt và vô cùng buồn chán.
Ai, có vẻ như làm một người ở rể ăn bám nhà vợ không biết làm gì cũng không dễ dàng.
Cuối cùng cũng đã qua buổi trưa, anh nhận được một cuộc gọi từ Lý Khả Diệu.
“Con rể, phòng khám khá bận rộn. Bố con và mẹ sẽ không về ăn trưa được.”
“Đúng rồi, con đừng quên đi đón Uyển Nhi.”
“Không thành vấn đề.” Diệp Huyền Tần tất nhiên là sẵn sàng đồng ý.
Anh lấy chìa khóa xe và đi xuống nhà.
Nhưng sau khi xuống cầu thang, anh mới nhớ ra rằng anh thậm chí còn không biết Uyển Nhi học ở trường mẫu giáo nào.
Anh phải gọi lại cho Lý Khả Diệu hỏi địa chỉ và được biết Uyển Nhi đang theo học ở trường mẫu giáo Trí Tuệ.
Không mất nhiều thời gian anh đến Trường Mẫu giáo Trí Tuệ.
Trường mầm non Trí Tuệ này là một chuỗi trường học trong nước, nó có quy mô rất lớn và có hàng nghìn trẻ đang theo học.
Đây cũng là một trường mẫu giáo quý tộc và những gia đình có đủ điều kiện để chịu học phí của họ không phú thì quý.
Các bậc phụ huynh đi đón con đã chặn cả một đoạn đường.
Dưới sự nôn nóng chờ đợi của các bậc phụ huynh thì cuối cùng các bé cũng đã xếp hàng đi ra.
Diệp Huyền Tần đưa mắt tìm kiếm trong đám đông.
Rất nhanh anh đã tìm thấy bóng dáng của Uyển Nhi.
Uyển Nhi đi ở cuối hàng.
Tuy nhiên, anh để ý thấy trên má Uyển Nhi có vết hằn lòng bàn tay còn đang đỏ au, ngón tay bé có vết cắt còn đang chảy máu, trên người còn vương một ít canh rau, đôi mắt thì sưng đỏ rõ ràng con bé vừa mới khóc.
Trái tim của Diệp Huyền Tần cảm thấy đau đớn: ai đó đã bắt nạt Uyển Nhi.
Hiệu trưởng trường mẫu giáo dẫn đầu hàng cũng không vội vàng để phụ huynh vào đón bọn trẻ mà quát lên: “Bố mẹ của Triệu Uyển Nhi là ai?”
Diệp Huyền Tần bước nhanh ra khỏi đám người: “Là tôi.”
Hiệu trưởng liếc nhìn Diệp Huyền Tần với vẻ khinh thường: “Anh là bố của Uyển Nhi?”
“Mau đưa Uyển Nhi trở về, xin lỗi anh, chúng tôi không thể dạy loại học sinh này.”
Diệp Huyền Tần cau mày: “Tại sao?”
Hiệu trưởng nói: “Thôi bỏ đi, vì thể diện của anh tôi sẽ không nói tới, anh cũng đừng hỏi nữa, tội sợ anh sẽ xấu hổ.”
Diệp Huyền Tần thản nhiên nói: “Nói!”
Các bậc phụ huynh không vội đón con, tất cả đều theo dõi một cách hào hứng đầy thích thú.
Hiệu trưởng vội vàng nói: “Được thôi, anh đang tự xúc phạm chính mình, tôi sẽ nói thẳng với anh.”
“Chúng tôi là một trường mẫu giáo quý tộc. Chỉ con cái của các gia đình quý tộc mới đủ điều kiện đến trường.”
“Mà tôi nghe Uyển Nhi nói rằng anh chỉ là một công nhân chuyển gạch ở công trường đúng không?”
“Con gái của anh cũng giống như anh, nghèo kiết hủ lậu. Thức ăn rơi xuống đất mà còn nhặt lên ăn, đồ dùng học tập bị các bạn trong lớp vứt bỏ giống như rác thì con gái anh lại nhặt lên tiếp tục dùng”
“Cái loại nghèo hèn này nếu truyền cho những đứa trẻ khác thì anh bảo tôi phải giải thích với những phụ huynh khác như thế nào?”
Mấy phụ huynh đến đón con vừa nghe thấy nhưng lời như vậy lập tức trở nên ồn ào.
“Trời đất, mỗi năm tôi đóng học phí nhiều như vậy chỉ để cho con học thói ăn đồ thừa với nhặt rác của con gái công nhân sao?”
“Nghe nói cái thói nghèo hèn có thể lây nhiễm đấy, thảo nào mấy ngày nay con trai tôi thích ăn đồ thừa.”
“Đuổi học, nhất định phải đuổi học. Gia đình tôi là nhà giàu có. Nếu con tôi học ăn đồ thừa, nhặt rác thì làm sao có thể sinh trưởng trong giới thượng lưu. Bạn bè tôi chắc chắn sẽ hiểu lầm tôi hành hạ con nhỏ.”
“Thật xấu hổ khi con mình phải đến trường với con gái của những người lao động nhập cư.”
Diệp Huyền Tần nắm chặt tay, anh rất muốn dùng một quyền đập chết ông ta!
Các cơ sở giáo dục, đặc biệt các trường mẫu giáo là nơi nuôi dưỡng quan điểm sống của trẻ em lại đánh giá học sinh dựa trên tiêu chí giàu nghèo.
Làm hư học trò!”