Mẹ nó chứ!
Mẹ nó chứ!
Mọi người đều bị dọa sợ đến ngây người.
Chưa đầy năm giây đã đánh bại sáu tên.
Tên nhãi gầy yếu này sao lại có sức mạnh to lớn như thế chứ.
Đây có thể là người sao? Có khác gì một quả bom đâu.
Nhã Mẫn sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt: “Tam Tần, em… sao em có thể đánh được như vậy?”
Cô ấy hiểu ra, Diệp Huyền Tần không đơn giản chỉ là một người kinh doanh bình thường.
Năm năm biến mất vừa qua của anh, chắc chắn đã trải qua không ít chuyện.
Diệp Huyền Tần thần bí cười nói: “Chị Nhã Mẫn, chị quên là em từng nhập ngũ sao?”
Nhã Mẫn lắc đầu, vẻ mặt cô ấy vẫn tràn đầy nghi ngờ: “Cho dù từng tham gia quân đội cũng không thể nào đánh nhau được như vậy.”
Răng Hô bắt đầu choáng váng, anh ta ý thức được lần này mình động phải nhân vật khó xơi rồi.
Thế nhưng anh ta vẫn không sợ hãi, bởi vì anh ta vẫn còn chưa thể hiện ra toàn bộ sức mạnh.
Răng Hô khó khăn đỡ ghế đứng dậy, cười lạnh nói: “Hừ, tôi thừa nhận đã đánh giá thấp anh.”
“Nhưng ở trong mắt tôi anh vẫn chẳng là cái đinh gì cả.”
“Một mình anh đấu được sáu tên chứ một trăm tên có thể đấu lại một trăm tên sao?”
Diệp Huyền Tần nói: “Có thể.”
Đừng nói là một trăm, ngay cả một ngàn cũng có thể.
Chuyện này không phải là vấn đề, vấn đề là Diệp Huyền Tần có muốn ra tay hay không.
Phụt!
Răng Hô nhịn không được bật cười: “Con mẹ nó chứ anh đúng là thằng điên!”
“Hôm nay tôi sẽ cho anh được như ý nguyện!”
Nói rồi, Răng Hô rút điện thoại ra, gọi cho thuộc hạ: “Gọi tất cả anh em tới trụ sở của hạng mục Nghĩa Tân, nhớ là gọi tất cả đấy, mang theo cả vũ khí nữa.”
Nhã Mẫn giật mình, lại muốn lôi kéo Diệp Huyền Tần trốn đi.
Một đấu một trăm, ngay cả phim truyền hình cũng không có chuyện như vậy.
Mỗi người nhổ một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết Diệp Huyền Tần rồi.
Vẻ mặt Diệp Huyền Tần bất đắc dĩ, anh vẫn đứng yên tại chỗ, giọng nói có chút trách cứ: “Chị Nhã Mẫn, sao chị không nghe lời gì thế, bảo chị ngồi im xem thì chị ngồi im xem là được rồi, đừng có làm loạn nữa.”
“Chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết xong, chưa thể đi được.”
Nhã Mẫn do dự: “Nhưng mà…”
Diệp Huyền Tần an ủi: “Ngoan, nghe lời, ngồi xuống đi.”
Trong lòng Nhã Mẫn vô cùng lo sợ.
Rốt cuộc tên ngốc Diệp Huyền Tần này muốn làm gì đây, sao phải làm lớn mọi chuyện như vậy chứ.
Diệp Huyền Tần ngồi xuống bên cạnh Nhã Mẫn, ánh mắt lạnh lùng quét quang phòng một lượt: “Bây giờ đã đến lúc nói tới chuyện của chúng ta rồi!”
Những tên có chức vụ cao trong hạng mục bắt đầu trở nên căng thẳng.
Bọn họ đều biết bản thân mình không phải là đối thủ của thanh niên này.
Vậy nên bọn họ quyết định, trước khi cứu viện của Răng Hô tới sẽ không gây khó dễ với Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần đặt lên trên bàn một chập đơn từ chức, dõng dạc nói: “Tôi cho các người một cơ hội.”
“Bây giờ hối hận thì có thể lấy đơn từ chức về, xé nát nó ngay lập tức thì tôi sẽ cho mấy người tiếp tục làm việc ở đây.”
“Nếu không thì tự mình gánh lấy hậu quả đi.”
Có một người nghe thấy vậy lạnh nhạt nói: “Ông chủ Diệp Huyền Tần, anh nói chuyện với chúng tôi bằng thái độ gì vậy?”
“Anh đừng có quên, hiện giờ chúng tôi là những người duy trì hạng mục này, chúng tôi đi rồi thì vẫn sẽ giữ được hạng mục thôi.”
“Nhưng nếu anh cầu xin chúng tôi, không chừng chúng tôi sẽ xem xét ở lại.”
Rõ ràng anh ta đang cố tình chế giễu Diệp Huyền Tần để lấy lòng Răng Hô.
Diệp Huyền Tần khẽ cười nói: “Được lắm, quả là dũng cảm. Anh tên là gì?”
Đối phương đáp: “Tôi đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, giám đốc bộ phận mua sắm,Vương Tú Tùng.”
Diệp Huyền Tần lấy rút lá đơn từ chức của Vương Tú Tùng trong tập giấy ra, đưa cho Nhã Mẫn: “Chị Nhã Mẫn, ký tên đi.”
Nhã Mẫn bất đắc dĩ, đành phải ký tên lên tờ đơn.
Diệp Huyền Tần tiếp tục nói: “Còn có ai muốn từ chức nữa không?”