Sói Hoang thắp ba nén hương, cắm vào lư hương, cúi người thật sâu, lạy ba lạy.
Những người khác cũng cúi đầu ba lần.
Sau đó, Từ Hiên Thắng đọc điếu văn.
Tuy nhiên, bài điếu văn này ban đầu không có phần của mẹ của Từ Huy Hoàng, Từ Hiên Thắng tạm thời đành phải thêm vài câu để ca ngợi mẹ của Từ Huy Hoàng.
Nửa giờ sau, cuối cùng lễ cúng cũng kết thúc.
Tảng đá lớn treo trong lòng Từ Hiên Thắng và Từ Hiên Lâm cuối cùng cũng được tháo xuống.
Đã hoàn tất lễ cúng, sĩ quan Trấn Huy chắc sẽ không truy cứu bọn họ tội danh ngược đãi ân nhân của ngài ấy đâu nhỉ?
Tuy nhiên, bọn họ đã vui vẻ quá sớm.
Sau khi kết thúc lễ cúng, Sói Hoang đi đến một góc hẻo lánh của nghĩa trang, nơi trước đây từng chôn cất mẹ của Từ Huy Hoàng.
Trái tim của Từ Hiên Thắng và Từ Hiên Lâm nhảy loạn xạ cả lên, sĩ quan Trấn Huy chuẩn bị tính sổ sao.
Sói Hoang lạnh lùng nói: “Lúc trước, các người an táng ân nhân của tôi ở khi người hầu này sao.”
Tất cả mọi người trong nhà họ Từ đều hoảng loạn, Từ Hiên Thắng cũng toát mồ hôi lạnh ròng ròng, ấp úng, không biết phải nói sao.
Trước những bằng chứng hùng hồn, Từ Hiên Thắng không biết phải biện hộ cho bản thân như thế nào.
Sói Hoang hừ lạnh một tiếng: “Hừ, ân nhân của sĩ quan Trấn Huy tôi đây mà đám ruồi bọ các người cũng dám sỉ nhục.”
“Tất cả quỳ xuống, chuộc tội với ân nhân của tôi! Quỳ từ bây giờ cho đến rạng sáng ngày mai!”
Đám người nhà họ Từ không dám trái lệnh, nhốn nháo quỳ xuống!
Ánh mắt của Sói Hoang lại rơi vào Từ Hiên Lâm, nghiến răng căm hận: “Ông, là chồng của ân nhân tôi, không những không bảo vệ bà ấy mà còn hại cho bà ấy mất sớm. Thậm chí khi bà ấy qua đời rồi mà cũng không được an táng đàng hoàng ở nghĩa trang gia đình. Ông đúng là một nỗi nhục, không đáng mặt đàn ông! ”
“Ông quỳ ở đây ba ngày!”
Từ Hiên Lâm tái mặt tuyệt vọng.
Với thân hình già nua xương xẩu này của ông ta, quỳ ở đây ba ngày, mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, mệt chết mới là chuyện lớn.
Nhưng ông ta không dám trái lệnh của sĩ quan Trấn Huy nên chỉ có thể cúi đầu làm theo.
sĩ quan Trấn Huy lại nhìn về phía nhóm người Từ Nam Huyên, Từ Lam Khiết: “Lúc nãy mọi người đã giữ gìn hũ tro cốt của ân nhân tôi, làm tốt lắm.”
“Năm người hãy giám sát bọn họ, quỳ thiếu một phút cũng không được.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Yên tâm đi, tôi đang nhìn chằm chằm đây.”
Lúc này Sói Hoang mới dẫn người rời đi.
Nghĩa trang lại rơi vào một khoảng lặng chết chóc.
Diệp Huyền Tần muốn đỡ Từ Huy Hoàng dậy: “Bố, mẹ, đứng dậy đi.”
“sĩ quan Trấn Huy muốn chúng ta giám sát bọn họ, chúng ta không cần phải quỳ.”
Từ Huy Hoàng thở dài: “Huyền Tần, đừng khuyên nữa, cứ để bố quỳ.”
“Thân là con trai của bà mà không thể để bà được chôn cất trong phần mộ tổ ngay sau khi qua đời, là bố bất hiếu.”
Lý Khả Diệu nói: “Đúng vậy, Huyền Tần, hôm nay mẹ chuyển đến nhà mới, chúng ta quỳ lạy cũng là chuyện nên làm.”
“Vâng ạ.” Diệp Huyền Tần không thuyết phục Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu nữa, nói với Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, có bố mẹ ở đây là được rồi, chúng ta đi thôi,”
“Anh còn phải sát nhập dự án du lịch Nghĩa Truân vào tập đoàn Diệp Linh, công việc bộn bề.”
Từ Lam Khiết lắc đầu: “Diệp Huyền Tần, so với bà nội, chuyện của tập đoàn Diệp Linh chỉ là chuyện nhỏ.”
“Chuyện dự án Nghĩa Truân thì anh và Nam Huyên cứ đi xử lý đi, em và bố mẹ ở lại đây với bà.”
Diệp Huyền Tần không còn cách nào khác, đành phải gật đầu: “Vậy cũng được.”
Anh chắc chắn sẽ không quỳ lạy.
Anh đường đường là Chỉ huy Tần, là bộ mặt của tổ quốc, sao có thể tùy tiện cong gối.
Diệp Huyền Tần liếc nhìn Từ Nam Huyên: “Đi thôi, chúng ta đến phòng dự án Nghĩa Truân.”
Từ Nam Huyên lắc đầu và hỏi câu then chốt nhất: “Tôi hỏi anh, làm sao anh biết được ân nhân của sĩ quan Trấn Huy là bà nội tôi?”