Từ Hiên Lâm cũng chạy lên để giải vây: “Ngài thượng sĩ, bà ấy là vợ chính thức của tôi.”
“Thời điểm tôi rơi vào khủng hoảng, bà ấy đã bầu bạn với tôi, đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ bùi”.
“Chúng tôi biết ơn bà ấy còn không hết, làm sao có thể đuổi bà ấy ra khỏi nhà họ Từ được cơ chứ.”
Khi Sói Hoang nhìn thấy Từ Hiên Lâm thì không nhịn được, tức khí, chỉ muốn tẩn cho ông ta một trận.
Anh ta đã thăm dò được từ lâu, rằng lão Từ Hiên Lâm này thường hay bắt nạt anh trai và chị dâu, thậm chị cả bố mẹ vợ của anh trai mà ông ta cũng ức hiếp.
Tuy nhiên, cuối cùng anh ta buộc phải rời mắt khỏi Từ Hiên Lâm để kiểm soát cảm xúc của mình.
Bây giờ không phải lúc để răn đe.
Sói Hoang không nói gì, bầu không khí có chút căng thẳng và xấu hổ.
Từ Hiên Thắng vội vàng phá vỡ sự lúng túng, nói: “Đội dời mộ, còn đứng ngây ra đó làm gì.”
“Mau tranh thủ thời gian khâm liệm cho tiền nhân nhà họ Từ chúng tôi.”
Các thành viên của đội dời mộ lập tức bận rộn, chạy vào khu mộ tổ của nhà họ Từ, bắt đầu đào huyệt.
Sói Hoang liếc nhìn đội dời mộ, cười lạnh, nói: “Được mai táng cho ân nhân của tôi tại mộ tổ là vinh hạnh cho nhà họ Từ các người.”
“Nhưng các người lại định chôn bà ấy ngay khúc sau mộ tổ, còn ra thể thống gì nữa.”
Từ Hiên Thắng vội vàng nói: “Rất xin lỗi thượng sĩ, tôi chưa giải thích rõ ràng với đội dời mộ.”
“Đội dời mộ, dừng lại, ai bào mấy người chôn bà ấy ở khúc sau, tôi đã nói mấy lần rồi, phải chôn bà ấy ở khu phía trên…”
Vừa dứt lời, toàn bộ mọi người có mặt ở đó đều đơ ra.
Ngay cả Từ Hiên Thắng cũng không khỏi run rẩy một phen.
Họ không thể không nhớ đến cái câu “trâu bò” mà Diệp Huyền Tần vừa nói: Từ Hiên Thắng sẽ phải cầu xin để được chôn mẹ của Từ Huy Hoàng lên phần đầu mộ tổ!
Giờ đây, câu nói đó đã biến thành sự thật.
Từ Hiên Thắng đã thực sự chôn cất mẹ của Từ Huy Hoàng ở phần đầu khu mộ tổ!
Cái thằng Diệp Huyền Tần này, chẳng lẽ nó biết trước rồi sao?
Đừng có mà giỡn!
Chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là Diệp Huyền Tần từ lâu đã biết rằng mẹ của Từ Huy Hoàng là vị ân nhân của sĩ quan Trấn Huy.
Nhưng ngay cả người trong nhà họ Từ cũng không biết, làm sao Diệp Huyền Tần, một người ngoài không cùng dòng họ, lại biết được cơ chứ?
Chẳng lẽ cậu ta quen biết sĩ quan Trấn Huy?
Suy luận này khiến tất cả mọi người ai nấy đều rơi vào sợ hãi sâu sắc.
Ngay sau đó, đội dời mộ đã chính thức chôn cất mẹ của Từ Huy Hoàng ở phần đầu khu mộ tổ.
Điều này khiến đám đông hóng hớt bên ngoài chế giễu và mỉa mai.
“Haha, nằm đầu mộ tổ nhà họ Từ là một người không mang họ Từ, đúng là dở dở ương ương.”
“Dù gì thì người ta cũng là ân nhân cứu mạng của sĩ quan Trấn Huy, chôn cất ở phần đầu là vinh dự cho nhà họ Từ.”
“Chỉ e là ai không biết mà nhìn vào thì chắc cười rụng cả răng mất.”
Nghe mấy lời bàn tán đó, Từ Hiên Thắng đỏ mặt rần rần.
Sói Hoang liếc nhìn Từ Hiên Thắng: “Bắt đầu cúng đi.”
Từ Hiên Thắng vội vàng kêu lên: “Lễ cúng chính thức bắt đầu.”
Bản nhạc buồn lại lần nữa được tấu lên.
Diệp Huyền Tần bước đến bên cạnh Từ Huy Hoàng và nói: “Bố, chúng ta cũng qua làm lễ đi.”
Lúc này Từ Huy Hoàng đã khóc nghẹn rồi, nước mắt chảy thành sông!
Giấc mơ mấy chục năm cuối cùng cũng thành hiện thực, mẹ ông đã được nằm ở khu chính trong mộ tổ nhà họ Từ, hơn nữa, lại còn là vị trí đầu tiên.
Từ nay về sau, ông ấy cuối cùng cũng không phải sống trong mặc cảm tội lỗi nữa.
Ông không muốn gánh chịu mùi vị đó thêm lần nào nữa!
Lý Khả Diệu khoác tay Từ Huy Hoàng, bước vào hàng ngũ cúng bái của nhà họ Từ.
Từ Lam Khiết cũng nắm lấy cánh tay của Diệp Huyền Tần, theo sát phía sau.
Từ Nam Huyên vẫn đơ ra tại chỗ.
Cô không thể đoán được làm thế nào mà Diệp Huyền Tần lại biết trước ai là ân nhân của sĩ quan Trấn Huy.
Anh ta quen biết sĩ quan Trấn Huy? Có đánh chết cô ta cũng không tin.
“Tên nhóc này hơi bị kỳ quái rồi đó.” Cô ta lẩm bẩm, rồi cũng bước đại quân cúng tế nhà họ Từ.”