Mọi người cũng không ai hiểu chuyện gì, ngày giỗ của gia tộc sao lại gọi người dời mộ phần đến làm gì?
Định dời mộ phần của ai đây?
Đội ngũ bốc mộ bước đến chỗ Từ Hiên Thắng, nói: “Ông Thắng, ông muốn chúng tôi dời ngôi mộ nào ạ?”
Từ Hiên Thắng chỉ vào mộ phần của mẹ Từ Huy Hoàng rồi nói: “Đằng đó có một ngôi mộ nhỏ.”
“Được.” Đội ngũ bốc mộ đáp lời rồi đi về phía ngôi mộ nhỏ.
Đầu Từ Huy Hoàng như nổ tung một tiếng.
Bọn họ muốn chuyển mộ của mẹ ông đi!
Mẹ của ông trước khi còn sống đã phải chịu đủ những đau khổ của thế gian, cuộc sống của bà cũng bị dày vò cả một đời, mong ước lớn nhất của bà trong cuộc đời này là sau khi chết được chôn cất tại nghĩa trang của nhà họ Từ, nơi được nhà họ Từ công nhận.
Sau khi qua đời, Từ Đại Hải vô cùng đau lòng, cuối cùng chỉ có thể chôn cất mẹ mình ở góc nhỏ này.
Không ngờ sau nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn sẽ quấy rầy mẹ ông an nghỉ.
Bọn bất hiếu!
Ông tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Ông ta vội cản đội ngũ bốc mộ lại, ông nói: “Dừng tay lại cho tôi!”
“Chú hai, sao chú lại dời mộ mẹ cháu ra ngoài? Chú muốn chuyển cũng phải cho tôi một lý do chứ.”
Từ Hiên Thắng cười nhạt: “Lý do sao? Được thôi, tôi cho cậu một lý do.”
Nói xong, ông ta liếc nhìn Từ Hiên Lâm.
Từ Hiên Lâm và Từ Hiên Thắng vốn đã thông đồng trước với nhau.
Từ Hiên Lâm vội vàng nói: “Mẹ mày một đời phẩm hạnh không nghiêm chính, trộm đồ của nhà họ Từ còn chưa tính, đã vậy còn móc nối với người ngoài, ở ngoài câu tam đáp tứ. Đến tao còn nghi ngờ không biết mày có phải người nhà của tao không nữa là.”
Nghe những gì ông ta nói, mọi người trong nhà họ Từ đột nhiên bắt đầu bàn tán.
“Hừm, từ đầu tôi đã thấy người đàn bà kia không phải thứ tốt lành gì rồi mà. Năm đó bà ta biết rõ Từ Hiên Lâm đã có vợ, vậy mà còn muốn ngủ với người ta.”
“Sau này kết hôn rồi còn hay ở bên ngoài, buổi tối cũng không về nhà ngủ, có trời mới biết có phải bà ta đi câu dẫn đàn ông hay không đấy nhé.”
“Loại người thế này mà cũng được chôn ở nghĩa trang với tổ tiên của chúng ta à, đúng là một sự sỉ nhục đối với tổ tiên nhà họ Từ.”
“Những người như vậy nên chuyển ra ngoài mới phải.”
Từ Huy Hoàng tức muốn nổ phổi, hai mắt ông đỏ bừng.
“Cha, cha nói như vậy có xứng đáng với mẹ con linh thiên trên trời không?”
“Người nào mà không biết năm đó mẹ con không chịu gả cho cha, rõ ràng là cha dựa vào quyền thế của nhà họ Từ ép buộc mẹ con, éo mẹ con đi vào khuôn khổ.”
“Sau khi kết hôn với cha, mẹ con đã cực khổ biết bao nhiêu để giúp chồng nuôi dạy con, thậm chí cho dù bà bị người nhà họ Từ cô lập, khi dễ, bà cũng chỉ nén giận, lúc nào cũng e sợ làm cha khó xử.”
“Sau khi cha bị nhà họ Từ đuổi đi, là mẹ vất vả đi làm, kiếm tiền nuôi sống cả một nhà chúng ta. Nếu không có mẹ con, e rằng cha cũng sớm chết đói rồi.”
“Vì làm việc quá sức mà thân thể tùy tàn mất sớm. Nhưng bây giờ bà chết rồi, cha cũng không để bà được ngủ yên, cha tự đặt tay lên ngực xem có hỗ thẹn với lương tâm không?”
Từ Hiên Lâm nổi giận lôi đình: “Thằng vô liêm sỉ, súc sinh. Đến lượt mày dạy đời tao à!”
“Mau dời mộ phần của bà ta ra ngoài cho tôi, càng nhìn càng cảm thấy kinh tởm.”
Đội ngũ bốc mộ định làm việc.
Từ Huy Hoàng lại sang ngăn cản, ông gào lên: “Muốn dời mộ mẹ tôi thì trước hết bước qua xác tôi đi đã.”
Lý Khả Diệu cũng bật khóc, đứng bên chồng mình.
Đây là lần đầu tiên Lý Khả Diệu nhìn thấy Từ Huy Hoàng nổi giận như vậy.
Đến người lương thiện cũng bị ép đến mức nào mới có thể nổi điên lên thế này!
Từ Hiên Thắng khinh thường chế nhạo: “Hừm, tại địa bàn của tôi, đến phiên cậu làm càn sao?”
“Người đâu, khống chế hai người bọn họ lại cho tôi.”
Bốn vệ sĩ của Từ Hiên Thắng lập tức nhìn chằm chằm, chạy về phía Từ Huy Hoàng.
Từ Huy Hoàng sắp phát điên lên rồi: “Hôm nay tôi liều mạng với các người…”
Thế nhưng, Từ Huy Hoàng cũng đã già rồi, làm sao có thể là đối thủ của bốn tên vệ sĩ này được.
Chưa được bao lâu đã bị mấy tên vệ sĩ áp chế.”