Vương Minh: “Ông nên sớm điều tra ra sĩ quan Trấn Huy đến đây là để cúng viếng giỗ của ông lão nhà họ Từ ở thành phố Tam, chứ không phải vì Diệp Huyền Tần mà đến mới phải.”
Tử Hàm suy nghĩ một chút, nói: “Nếu tôi nói như vậy, ông sẽ đối đầu với Diệp Huyền Tần sao?”
Vương Minh gật đầu: “Sẽ.”
Tử Hàm: “Đó là lý do tại sao tôi lại không nói.”
Vương Minh: “Ông không muốn tôi đối đầu với Diệp Huyền Tần à?”
Tử Hàm gật đầu.
Vương Minh: “Tại sao?”
Thẩm phán: “Cho đến nay, chúng ta cũng đã gián tiếp giao đấu với Diệp Huyền Tần nhưng mỗi lần như vậy, kết cuộc nhận lại là đều thua trận.”
“Thậm chí, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa tra được thông tin của Diệp Huyền Tần.”
“Tôi không thể nhìn thấu loại người thế này, cậu ta khiến tôi cảm thấy như bị áp bức, uy hiếp, tôi không muốn đối đầu với người như thế.”
Vương Minh hít sâu một hơi: “Này, ông có thể nghĩ tới chuyện này, làm sao tôi có thể không nghĩ tới chứ?”
“Nếu như có thể, ai lại muốn mang vạ vào thân chứ?”
“Chỉ là, người trong giang hồ không phải ai cũng tự làm chủ cuộc sống của mình được. Nếu tôi không đấu với Diệp Huyền Tần, ông chủ của chúng ta có thể sẽ không đồng ý.”
Tử Hàm: “Cùng lắm thì về quê dưỡng lão.”
Vương Minh: “Đã lún quá sâu vào dòng chảy này rồi, muốn thôi lui khả năng rất thấp.”
“Nhưng mà ông bạn già à, ông cứ yên tâm đi. Cho tới nay, tôi vẫn chưa bao giờ đối đầu trực tiếp với Diệp Huyền Tần, cũng chưa trở mặt hoàn toàn, tôi sẽ cố gắng để quan hệ này cứ thế tiếp tục tiếp tục vững như vậy thôi.”
Tử Hàm: “A? Vậy thì làm sao thắng được hạng mục Tình Yêu Khuynh Thành?”
Vương Minh: “Giống như trước đây thôi, mượn đao giết người, chúng ta chỉ việc ngồi yên xem mấy con hổ lớn đấu nhau là được.”
Tử Hàm: “Đao nào đấy?”
Vương Minh: “Nhà họ Từ ở thành phố Giang.”
Tử Hàm ngẩn ra: “Ngay cả nhà họ Trịnh cũng không phải là đối thủ của Diệp Huyền Tần, huống chi là nhà họ Từ?”
Vương Minh: “Cũng không phải như thế.”
“Nhà họ Từ có một con dao chuyên dùng để giày vò Diệp Huyền Tần mà.”
Ánh mắt Tử Hàm sáng lên: “Như thế nào cơ?”
Vương Minh nhấp một ngụm trà, mỉm cười thần bí nói: “Từ Huy Hoàng – cha vợ của Diệp Huyền Tần là một người con rất hiếu thảo.”
Tử Hàm cau mày, Vương Minh nói câu này là có ý gì?
Từ Huy Hoàng hiếu thảo thì liên quan gì đến Diệp Huyền Tần và nhà họ Từ chứ?
Ngày hôm sau.
Trời trong, nắng ấm, thích hợp cho việc thờ cúng.
Hôm nay là một ngày đặc biệt quan trọng đối với nhà họ Từ ở thành phố Giang: ngày giỗ của dòng họ.
Từ già trẻ lớn bé đều tụ hội, bận rộn chuẩn bị cho ngày giỗ.
Mọi người đều mặc quần áo màu đen chỉnh tề, rất long trọng .
Người đứng đầu nhà họ Từ đương nhiên cũng không ngoại lệ, lúc này trong phòng làm việc, ông đang đọc thuộc lòng lại bản thảo để tưởng niệm.
Trong khi ông ta đang tập trung thì điện thoại di động đột nhiên đổ chuông.
Từ Hiên Thắng cầm điện thoại lên, liếc nhìn một cái, khẽ cau mày.
Là một cuộc điện thoại từ thành phố lạ nào đó.
Ông không nhớ thành phố là này có liên quan gì đến mình đấy?
Ông tò mò trả lời điện thoại: “Ai vậy?”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói đầy tang thương: “Tôi họ Vương, bạn bè coi trọng tôi đều tôn trọng gọi một tiếng Diêm Vương!”
Cái gì!
Từ Hiên Thắng bất giác hô một tiếng, hai tay cầm điện thoại khẽ run.
Diêm Vương, là thành phố của Diêm Vương !
Đây là một nhân vật trong truyền thuyết, toàn bộ khu dưới lòng đất của tỉnh Hà Sơn đều thuộc về ông ta.
Ngay cả nhà họ Trịnh, gia tộc giàu có nhất ở thành phố Giang, cũng không khác gì bù nhìn dưới tay Vương Minh!
Tại sao một nhân vật lớn như vậy lại đột ngột gọi cho mình chứ?
Phải biết ông chỉ là thằng ba của nhà họ Từ mà thôi, đến tư cách quỳ nịnh người ta cũng không có!
Ông vội vàng kính cẩn nói: “Ông Minh khỏe chứ ạ? Tôi là Từ Hiên Thắng của nhà họ Từ ở thành phố Giang, thật vinh hạnh được nói chuyện với ông.”
Vương Minh cười: “Ông Thắng, chúc mừng, chúc mừng.”
Từ Hiên Thắng bối rối: “Ông Minh, niềm vui từ đâu ạ?”