Chiến Thần Phong Vân

Chương 333




Ha ha!

Những người xung quanh cười lớn.

Anh ta không vào thì bọn họ cũng sẽ không bao giờ vào được?

ý của anh là, anh chính là đại ca thế giới ngầm của Thành phố Giang này.

Những người bên trong đang đợi anh tiến vào?

Người này đúng là phát điên rồi.

Không sợ chém gió quá đà bị nghiệp quật sao?

Từ Nam Huyên tức giận giậm chân sau đó kéo Từ Lam Khiết lùi lại, tránh xa Diệp Huyền Tần ra.

“Ở nhà mất mặt còn chưa đủ sao, còn đến đây khiến người ta xấu hổ?”

“Đứng cùng một chỗ với anh đúng là sự sỉ nhục lớn!”

Đột nhiên một người lên tiếng: “Người đó đứng ở chỗ nhà họ từ, lẽ nào là người nhà họ Từ?”

Mọi người hào hứng bàn tán.

“Nhà họ từ ở Thành phố Giang? Tôi không nhớ là nhà họ Từ có mấy người này.”

“Mấy người nhìn chìa khóa xe treo trên người anh ta kìa, là dòng xe Santana đời cũ. Người nhà họ Từ sẽ lái chiếc xe rách nát đó sao?”

“Nhưng người đó thật sự đang đứng ở chỗ nhà họ Từ.”

“Trực tiếp hỏi họ không phải là xong rồi sao.”

Từ Hiên Thắng mỉa mai nói: “Anh ta sao? Anh ta không có tư cách là người nhà của nhà họ Từ ở Thành phố Giang đâu.”

“Trên thực tế, anh ta chỉ là con rể của Từ Huy Hoàng, kẻ đã bị tôi trục xuất khỏi nhà họ Từ thôi.”

Từ Đức Lương vội vàng bổ sung thêm một câu: “Tên này còn ngồi tù năm năm, là tội phạm cải tạo.”

“Nếu như là người nhà họ từ ở Thành phố Giang thì tôi đã bóp chết anh ta từ lâu rồi.”

Mọi người lại được một phen cười nhạo.

Vẻ mặt Từ Hiên Lâm đầy chán ghét, trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần, ông ta mở miệng giải thích cho chính mình: “Mọi người đừng hiểu lầm.”

“Thật ra tôi đã không nhận anh ta là con rể từ lâu rồi, hơn nữa tôi cũng đã cắt đứt quan hệ với bọn họ từ lâu rồi.

“Bọn họ bây giờ chẳng có chút quan hệ nào với tôi cả.”

Mọi người càng cười lớn hơn.

“Hóa ra là gia đình bị nhà họ Từ ở Thành phố Giang trục xuất, ngay cả họ Từ ở Thành phố Tân Hải cũng không thèm nhận.”

“Vậy mà còn không biết xấu hổ đứng cùng một chỗ với người nhà họ Từ, sao có thể mặt dày đáng kinh ngạc đến vậy chứ?”

“Người này chắc là đầu óc không được bình thường.”

“Ôi, nhưng thật tiếc ho vợ anh ta. Chỉ với sắc đẹp của vợ anh ta, cho dù bây giờ có ly hôn thì giá trị của cô ta cũng không thấp.”

Cả nhà Từ Huy Hoàng đều cúi gằm mặt xuống.

Bọn họ thật sự không hiểu vì sao Diệp Huyền Tần lại muốn khiến họ xấu mặt ở đây.

Vẻ mặt Diệp Huyền Tần khinh thường nhìn Từ Hiên Thắng và Từ Hiên Lâm: “Mấy người nói không có quan hệ gì với tôi?”

“Vậy thì tốt, lất nữa mấy người đừng có vào đó.”

Nói rồi, Diệp Huyền Tần bước thẳng về phía khách sạn.

Mọi người càng cười như điên.

Tên nhóc này vừa rồi mới uy hiếp nhà họ Từ ở Thành phố Giang sao?

Rốt cuộc ai cho anh lá gan lớn như thế mà dám làm vậy?

Từ Lam Khiết tức giận, vội vàng giữ chặt vạt áo Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần, anh đứng lại, không thể vào được.”

“Chúng ta mới tới, không quen biết ai, vẫn là nên khiêm tốn chút đi.”

Diệp Huyền Tần an ủi cười nói: “Lam Khiết, không có chuyện gì đâu, anh vào đó sắp xếp một chút sau đó lập tức sai người đưa em vào.”

Từ Lam Khiết có điên mới tin anh.

Lúc này, Từ Nam Huyên bước tới, kéo Từ Lam Khiết về phía cô ta: “Lam Khiết, anh ta muốn chết thì để anh ta tự tìm chết đi.”

“Nếu còn ngăn cản thì chị sẽ không coi em là chị em nữa đâu.”

“Nhưng mà…” Khuôn mặt của Từ Lam Khiết đỏ lên, đôi tai cô phiếm hồng.

“Không có nhưng nhị gì cả.” Từ Nam Huyên cắt lời Từ Lam Khiết nói: “Nếu không cho tên nhãi này một bài học thì nói không chừng sau này anh ta càng gây rắc rối lớn hơn.”

Lúc này Từ Lam Khiết muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi vì Diệp Huyền Tần đã cất bước vào trong.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Huyền Tần, quan sát anh qua cửa kính.

Quả nhiên, khi anh vừa bước tới đại sảnh đã bị bảo vệ ngăn lại: “Đứng lại, ai cho anh tiến vào, mau cút đi.”