Chiến Thần Phong Vân

Chương 332




Từ Lam Khiết thở dài nói: “Nam Huyên, chị đừng khuyên em nữa. Cho dù có mất đi Tập đoàn Diệp Linh em cũng sẽ không chia tay với anh ấy.”

“Vì sao chứ?” Vẻ mặt Từ Nam Huyên kinh ngạc: “Người đàn ông này rốt cuộc có điểm gì mà khiến em mê mệt như vậy.”

Từ Lam Khiết hỏi ngược lại cô ta: “Em hỏi chị, nếu như chị từ bỏ tất cả những gì chị có bây giờ thì có thể ở bên anh hùng trái đất, vậy chị có đồng ý không?”

Từ Nam Huyên buột miệng nói: “Đương nhiên là đồng ý rồi.”

Từ Lam Khiết đáp lời: “Chính là như vậy đó.”

Từ Nam Huyên lại nói: “Vô nghĩa, làm sao có thể lấy Diệp Huyền Tần ra để so sánh với anh hùng trái đất của chị chứ.”

“Cho dù có phải từ bỏ tất cả những thứ của hiện tại, chắc chắn anh hùng trái đất sẽ bù đắp cho chị gấp hàng trăm hàng ngàn lần…”

Từ Lam Khiết nói: “Em cũng tin rằng nếu em thật sự mất đi Tập đoàn Diệp Linh thì anh ấy cũng sẽ có thể cho em một Tập đoàn Diệp Linh khác, thậm chí còn nhiều hơn thế.”

Từ Nam Huyên thở dài nói: “Ôi, không còn cách nào để cứu em nữa rồi, đứa trẻ này, không còn cách nào để cứu nữa rồi.”

“Diệp Huyền Tần, anh khiến em gái tôi thành ra thế này, tôi thề sẽ không đội trời chung với anh.”

Từ Lam Khiết bỗng nhiên bật cười, trêu chọc nói: “Đừng có nói vậy chứ.”

“Ngộ nhỡ Diệp Huyền Tần chính là anh hùng trái đất thì chị tính làm sao?”

Từ Nam Huyên trừng mắt nhìn Từ Lam Khiết: “Từ Lam Khiết, chúng ta không thù không oán, sao em có thể nói ra chuyện ghê tởm như thế với chị chứ.”

“Ghê chết mất, buồn nôn quá, ọe… ọe…”

Từ Lam Khiết không ngừng cười lớn: “Ha ha ha ha ha.”

Rất nhanh sau đó, người nhà họ Từ đã tới trước cửa Khách sạn Hà Lan.

Lúc này trước trước cửa khách sạn có rất nhiều người, chen chúc xô đẩy lẫn nhau.

Những người có mặt ở đây đều thuộc những gia đình quyền quý giàu có ở Thành phố Giang.

Mục đích họ tới đây lần này cũng giống như nhà họ Từ, đều muốn chi tiêu một khoản lớn để kết bạn với kẻ bí ẩn thế giới ngầm ở Thành phố Giang.

Có điều, vừa rồi bọn họ mới được biết là hôm nay bên trong khách sạn tổ chức tiệc, ông chủ của bọn họ tới đây cũng là vì vị đại ca bí ẩn đó.

Trước khi đại ca bí ẩn đó tới thì người ngoài cũng không được bước vào.

Mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ chờ ở bên ngoài, ánh mắt liên tục nhìn ngó xung quanh xem vị đại ca bí ẩn đó rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Bỗng nhiên Từ Hiên Thắng nhỏ giọng nói với Từ Đức Lương: “Đức Lương không phải cháu quen biết với người ở đây sao?”

“Cháu nói nhỏ với người ta một câu xem có thể để chúng ta vào trước không.”

“Nếu như nhà họ từ chúng ta có thể vào trước khi những người khác vào được, vậy thì danh tiếng nhà chúng ta cũng được nâng lên đáng kể.”

Từ Đức Lương nói: “Để cháu thử xem sao.”

Nói rồi, anh ta rút di động ra gọi đi một cuộc điện thoại.

Từ Đức Lương vội nói: “Anh Kha, giờ anh đang ở đâu thế.”

“Có chuyện gì mau nói đi.”

Từ Đức Lương nịnh nọt nói: “Anh Kha, hôm qua em đã đặt trước một bàn, anh có thể để nhà em vào trước không…”

Anh Kha nói: “Không được. Trước khi đại ca chúng tôi đến thì những người không liên quan đều không được vào.”

“Không có việc gì thì tôi tắt máy đây.”

“Đợi đã đợi đã.” Từ Đức Lương vội nói: “Anh Kha, anh có thể châm chước cho nhà em được không. Tiền không phải là vấn đề.”

Vừa nhắc đến “tiền”, anh Kha đã có chút do dự.

Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, nể tình mấy người tôi đi tìm đại ca nói giúp, đợi tin của tôi.”

tlđ mừng rỡ nói: “Cảm ơn anh Kha, cảm ơn anh Kha.”

Sau khi tắt máy, Từ Đức Lương vui mừng nói với Từ Hiên Thắng: “Ông ơi, anh Kha đã đồng ý vào nói giúp chúng ta rồi.”

“Nếu như không có gì bất ngờ thì chúng ta sẽ được vào bên trong trước những người này.”

Vẻ mặt Từ Hiên Thắng sáng bừng lên: “Ha ha, Đức Lương, không uổng công ông nuôi dưỡng cháu.”

Diệp Huyền Tần biết người bọn họ đang đợi chính là anh.

Anh nói với Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, đi thôi, chúng ta vào trong đi.”

Từ Lam Khiết vội vàng giữ chặt tay Diệp Huyền Tần lại: “Anh Kha còn chưa thông báo tới, chúng ta chưa thể vào trong được.”

Diệp Huyền Tần nói: “Nếu như anh không vào thì bọn họ sẽ không bao giờ vào trong được.”