Chiến Thần Phong Vân

Chương 311




Gấu Đen cười ác: “Muốn xin tha thứ?”

“Xin lỗi, tao đã cho mày cơ hội, mày không quý trọng. Bây giờ, mày không còn cơ hội nữa rồi.”

Diệp Huyền Tần vội nói: “Mày hiểu lầm tao rồi.”

“Tao không phải là cầu xin tha thứ, chỉ là muốn nói với tụi bây một câu, tụi bây chính là một đám rác rưởi, không có tư cách để tao phải động tay.”

Mẹ nó!

Gấu Đen hét lên như sấm: “Con mẹ nó mày thật là quá ngông cuồng rồi.”

“Mấy lời này, mày vẫn nên nói với Diêm Vương đi.”

Diệp Huyền Tần vẫn bình tĩnh như cũ: “Xuỵt, tụi bây nghe.”

Cả đám không hiểu được, nghe cái gì?

Hiện trường dần dần yên ắng lại.

Phạch phạch phạch phạch!

Đây là…tiếng máy bay?

Vù vù vù vù!

Có không ít xe con ở gần đây?

Ầm ầm, ầm ầm, tiếng dòng nước bị quẹt.

Đây là, ca nô đang lái tới bên này?

Gấu Đen cau mày một cái: “Con mẹ nó mày rốt cuộc đã giở trò quỷ gì? Tiếng gì vậy?”

Diệp Huyền Tần: “Tụi bây đi ra xem một chút chẳng phải sẽ biết sao.”

Gấu Đen liếc ánh mắt qua một tên lùn bên cạnh: “Chuột Lang, đi ra ngoài xem xem.”

“Được thôi” Chuột Lang vội vàng đáp ứng, đi ra khỏi kho hàng.

Nhưng chỉ vừa mới nhìn một cái, Chuột Lang hai con ngươi nhất thời thắt chặt, tim đập loạn.

Giữa không trung cách đó không xa, mấy chiếc trực thăng đang bay về phía bên này.

Trên đất liền, chằng chịt xe bọc thép, thậm chí là xe tăng cũng hướng về phía bên này chạy tới.

Hơn nữa còn ở trên sông, có mấy chiếc ca nô ở xung quanh.

Đây không phải mấu chốt.

Mấu chốt là, những thứ phương tiện di chuyển như thế này, đều có kí hiệu của quân đội.

Quân đội, hải quân, lục quân, không quân điều động toàn quân, muốn xóa sổ bến tàu hoang này sao?

Mẹ nó!

Chuột Lang cả người run lên, sợ run đến tiểu tại chỗ.

Lúc này, trong đầu của hắn ta vô tình hiện ra những lời Diệp Huyền Tần mới vừa nói: Nó mời sĩ quan Trấn Huy, tới bắt “Hung thủ trộm cà sa”.

Mẹ kiếp đây chẳng lẽ thực sự là quân đội của Sĩ quan Trấn Huy.

Thằng kia, thật sự mời Sĩ quan Trấn Huy tới?

Nhận ra chuyện này, khiến hắn ta sụp đổ tại chỗ.

Trong kho hàng truyền tới tiếng của Gấu Đen: “Chuột Lang, con mẹ nó bên ngoài là tình huống gì?”

Chuột Lang mới vừa rồi sợ hãi cực độ, nghe thấy lời này tinh thần mới phục hồi lại.

Hắn ta không trả lời Gấu Đen, mà là nhanh chân chạy đi.

Tình huống ngay lúc này, đương nhiên quan trọng phải là giữ mạng.

Còn Gấu Đen, mày thích chết ở nơi nào thì chết ở nơi đó đi, không liên quan tới ông đây.

Gấu Đen liên tiếp gọi nhiều lần cũng không nhận được hồi đáp của Chuột Lang, nhất thời nổi giận.

Đồng thời, trận âm thanh lớn ùng ùng kia, cách chỗ này càng lúc càng gần.

“Mẹ nó.” Gấu Đen nổi giận mắng: “Xem ra, là mày gọi cứu binh đến rồi, hơn nữa bày trận hình như không nhỏ.”

“Nhưng mà, bọn nó dù đến rồi thì có thể như thế nào? Bọn tao nhiều người như vậy, ba phút là có thể giết chết mày.”

“Tụi bây, lên cho tao.”

Ô ô ô ô ô!

Một màn âm thanh của xe cơ giới vang đến dồn dập.

Gấu Đen hùng hùng hổ hổ: “Mẹ nó, mày gọi cảnh sát tới? Mày đây là phá luật.”

“Hừ, nhưng mà không sao, ông đây có quan hệ với cục cảnh sát, hiện tại tao gọi điện thoại…”

Diệp Huyền Tần dở khóc dở cười: “Tụi bây nghe kĩ lại đi, đây không phải tiếng còi xe cảnh sát, mẹ ơi là còi báo động phòng không.”

Gấu Đen: “Báo động phòng không? Mày lừa quỷ à, bây giờ là thế kỉ gì rồi, làm sao vẫn sẽ kéo còi báo động phòng không..”

Ầm!

Một tiếng vang kinh thiên động địa, cắt đứt lời Gấu Đen.

Một giây tiếp theo, kho hàng vốn dĩ u ám, trong nháy mắt bừng sáng lên.

Một trận gió lớn thổi qua, trong không khí còn kèm theo mùi thuốc súng nồng nặc.

Mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên.

Trần nhà không thấy nữa!

Con mẹ nó không thấy trần nhà đâu nữa rồi.

Hơn nữa còn là biến mất trong nháy mắt.

Gặp quỷ rồi!”