Gấu Đen chưa kịp nói xong, người mặc đồ đen đột nhiên di chuyển. Người mặc đồ đen di chuyển nhanh tới mức bọn họ không sao đuổi theo kịp.
Lúc không ai hình dung ra là chuyện gì thì từng người đều đã ngã xuống, Gấn Đen lao đến tấn công người mặc áo đen nhưng chỉ trong mấy chiêu đơn giản đã bị anh ta hạ gục hoàn toàn.
“Rốt cuộc mày là ai?” – Gấu Đen đau đớn rống lên.
Mắt thấy người mặc áo đen muốn hướng đến số hàng vẻ mặt của Gấu Đen vô cùng hốt hoảng. Nếu làm mất số hàng này thì mạng anh ta cũng không cần nữa.
“Bảo vệ số hàng! Nhanh lên!”
Hai mươi người xông lên cũng không thể làm gì được người mặc áo đen, anh ta thong thả bước đến bên số hàng, rút từ trong túi ra một cái bật lửa, ném xuống.
Ngọn lửa bùng lên mãnh liệt. Gấu Đen tuyệt vọng lao qua người mặc áo đen, anh ta rút ra một cây kim bạc ném về phía Gấu Đen, Gấu Đen đau đớn kêu gào.
Ngọn lửa hoàn toàn đã thiêu rụi sổ hàng không thể cứu chữa. Người mặc áo đen bước vào xe, lộ ra dáng vẻ của Tử Hàm. Ông ta gọi điện cho Vương Minh cười nói:
“Đã xong nhiệm vụ.”
“Tốt tốt, vất vả rồi, hy vọng ngọn lửa này đủ lớn để đốt cháy Đường Huyền Tấn và nhà họ Trịnh.
Sau khi nghe tin tức một mình đến thành phố Giang, ngày nào Trịnh Hà cũng than khóc muốn Trịnh Quốc Khánh thay mình trả thù.
“Bố, bố không giết Đường Huyền Tấn nhà họ Trịnh làm sao rửa được mối nhục này? Anh ta dám phế con, còn dám ném con giữa đường, bố không thể mặc kệ.”
“Chỉ sợ anh ta không chỉ đến một mình.” – Trịnh Quốc Khánh suy đoán.
“Dù sao anh ta cũng đã đến tận đây, bố không thể tha cho anh ta. Chị Mỹ Linh cũng bị anh ta hủy dung, nhà họ Trịnh không đội trời chung với Đường Huyền Tấn.”
Ngay lúc Trịch Quốc Khánh còn đang suy tính nên làm gì Đường Huyền Tấn thì Gấu Đen đã đến nhận lỗi. Cả người anh ta băng bó quỳ xuống nhận sai:
“Tôi không giữ được số hàng, người đó chỉ có một mình nhưng địch hơn mấy chục người. Số hàng hoàn toàn bị đốt sạch.
Trịnh Quốc Khánh đứng ngồi không yên như muốn tái phát bệnh tim lần nữa. Không chỉ mất hơn mấy trăm tỷ còn mất hết uy tín của ông ta.
“Có biết là ai không?”