Diệp Huyền Tần đưa Từ Khiết Lam đến bệnh viện và yêu cầu một phòng bệnh sang trọng.
Từ Khiết Lam lúc này cũng không tỉnh táo, rượu chưa vơi đi. Diệp Huyền Tần thấy quần áo của cô dính đầy rượu và vết máu thì liền muốn thay cho cô.
Diệp Huyền Tần nghĩ đến chuyện giúp Từ Khiết Lam thay quần áo thì có chút đỏ mặt, cổ họng khô khốc.
Ngay lập tức có một người trong đầu nhảy ra mắng chửi anh:
“Từ Khiết Lam hiện tại khó chịu vô cùng anh lại còn muốn chiếm tiện nghi của cô ấy? Cô ấy đang không tỉnh táo vừa trải qua chuyện buồn anh còn dám nghĩ tới chuyện dơ bẩn đó? Lần đầu phải là hai bên tình nguyện, vô cùng nồng nàn, sao có thể diễn ra mơ hồ như này hả?”
Cuối cùng, Diệp Huyền Tần đã gọi một y tá đến thay quần áo cho Từ Lam Khiết. Nhưng Diệp Huyền Tần vẫn đứng ở ngoài cửa chờ đợi, bỗng nhiên nghe được tiếng y tá gọi.
Diệp Huyền Tần còn tưởng cô đã thay xong quần áo nên vội đi vào. Kết quả đại não của anh bùng cháy, hai mắt dáng vẻ vô cùng gợi cảm của Từ Lam Khiết.
Cả người cô không mảnh vải che thân, lộ ra làn da trắng như tuyết vô cùng nõn nà. Thật ra vẫn có chỗ được che chắn nhưng là che chắn bởi một chiếc quần lót có họa tiết con thỏ vẫy gọi Diệp Huyền Tần.
“Anh mau qua giúp tôi mặc quần áo cho cô ấy.”
“Không…. không thích hợp.” – Diệp Huyền Tần nuốt nước bọt.
“Anh có phải chồng cô ấy không?”
“Phải… vậy thì thích hợp rồi.” – Diệp Huyền Tần bừng tỉnh vội lao qua.
Ngay khi tay anh chạm vào cơ thể cô mặt anh đỏ bừng.
Thật mềm, ấm và thơm.
Diệp Huyền Tần thề rằng anh chưa bao giờ chạm vào thứ gì đó hoàn hảo như vậy trong đời.
Anh ấy thực sự hy vọng rằng thời gian sẽ luôn ở lại vào khoảnh khắc này.
Sau khi mặc quần áo xong, cô y tá nhìn Diệp Huyền Tần không thể tin được:
“Trời ạ, thay quần áo cho vợ mà đỏ mặt được…”
Diệp Huyền Tần sờ lên mặt, thật là nóng.
Điều đau khổ nhất trên đời không phải là có một tình yêu quý giá trước mặt mà không trân trọng nó.
Mà đúng hơn là có thể nhìn thấy, ngửi thấy nhưng không thể chạm vào thì mới đúng là thống khổ.
Diệp Huyền Tần ở trước giường bệnh cả đêm không canh giữ trong nhà, một mỹ nhân xinh đẹp nằm bên cạnh, anh ngủ không được.
Mãi đến sáu bảy giờ ngày hôm sau, Từ Lam Khiết mới chậm rãi tỉnh lại.
Nhìn thấy Diệp Huyền Tần. người đang đứng bên cạnh với đôi mắt gấu trúc:
“Sao anh ngốc vậy, thức cả đêm làm gì?”
“Em không tỉnh táo sao anh có thể ngủ?”
Từ Lam Khiết cảm động, hai mắt đỏ bừng.
Cô định ngồi dậy nhưng vừa ngồi dậy liền phát hiện quần áo đã thay xong.
Cô đỏ mặt lập tức nghiến răng:
“Diệp Huyền Tần, tối hôm qua anh…. anh… cầm thú!”