Trịnh Hà lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại gấp gáp:
“Bố, cứu con, mau cứu con.”
“Diệp Huyền Tần muốn giết con, mau cứu con! Con đưa điện thoại cho Diệp Huyền Tần, bố cùng anh ta nói chuyện đi.”
Một giọng nói tức giận phát ra từ điện thoại:
“Nghe đây Diệp Huyền Tần, tôi là cha của Trịnh Hà, Trịnh Quốc Khánh, người đứng đầu nhà họ Trịnh, một gia đình giàu có bậc nhất trong thành phố. Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, đem Trịnh Hà lành lặn giao lại cho tôi bằng không, nhà họ Trịnh sẽ nghiền anh thành tro.”
Diệp Huyền Tần lạnh nói:
“Nếu không thì sao?”
Trịnh Quốc Khánh tức giận:
“Cảnh cáo anh, nêu dám dám thương tổn Trịnh Hà dù chỉ là một sợi tóc, tôi lập tức cho người lật tung cả thành phố Tân Hải để xử lý anh.”
Răng rắc!
Diệp Huyền Tần đột nhiên giơ chân lên và đánh gãy chân còn lại của Trịnh Phong.
Còn không quên khiêu khích nói:
“Bây giờ tôi đã đánh gãy cả hai chân của Trịnh Hà. Ông còn không dẫn người đi san bằng thành phố Tân Hải mà tìm tôi.”
Điện thoại im lặng, chỉ có tiếng thở nặng nhọc của Trịnh Quốc Khánh.
Ông ta không thể tin được, ông ta rõ ràng đã dùng năng lực của nhà họ Trịnh để làm Diệp Huyền Tần sợ hãi nhưng tại sao tên này lại vẫn không hề để tâm?
Nghe thấy tiếng hét Trinh Hà của qua điện thoại, da đầu của Trịnh Quốc Khánh tê rần.
Diệp Huyền Tần này đơn giản là một kẻ điên, anh có thể thật sự giết chết Trịnh Hà bất cứ lúc nào!
Ông ta kìm chế sự tức giận và sợ hãi của mình:
“Diệp Huyền Tần, tôi biết lãnh đạo thành phố của thành phố Tân Hải. Đừng manh động, tôi sẽ gọi cho người đó ngay bây giờ và yêu cầu ông ấy đến nói chuyện trực tiếp với anh. Nếu anh dám động thủ quá đáng, người đứng đầu thành phố Tân Hải sẽ không tha cho anh.”
Diệp Huyền Tần lại giơ chân lên, nặng nề hướng vào giữa hai chân Trịnh Hà mà giẫm xuống
Vết máu loang lổ nơi đũng quần.
Trịnh Hà trợn mắt đau đớn, ngất xỉu tại chỗ.
Diệp Huyền Tần cười nói:
“Chân thứ ba của Trịnh Hà cũng bị tôi phế rồi, có bản lĩnh thì gọi người cả thành phố đến đây.”
“Bây giờ, để cho thành phố trưởng đến và quét sạch tôi.”
Trịnh Quốc Khánh không thể tin được ông ta cái gì cũng đã lấy ra uy hiếp. Diệp Huyền Tần không những không sợ hãi mà còn trở nên kiêu ngạo hơn.
Trịnh Quốc Khánh không nhịn được nữa gầm lên:
“Diệp Huyền Tần, tôi phải giết chết anh!”
Trịnh Hà chính là con trai yêu quý của ông ta, là con trai trưởng sẽ kế thừa gia đình, duy trì nòi giống giúp nhà họ Trịnh phát dương quang đại. Bây giờ lại trở thành một ‘thái giám’, ông ta không thể tha cho Diệp Huyền Tần
Trịnh Quốc Khánh tức giận cúp điện thoại, rồi bấm số khác:
“Chu Thị, giúp tôi một việc!”
Về phía Diệp Huyền Tần đối mặt với lời đe dọa của Trịnh Quốc Khánh vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Sở Trương nói một cách thận trọng: “Anh Tần, chúng ta phải làm gì?”
“Từ lâu tôi đã nghe nói lãnh đạo thành phố Lâm Hải và nhà họ Trịnh ở thành phố Giang có quan hệ thân thiết với nhau. Bây giờ cho dù ông Thẩm Hải có ra mặt e có lẽ cũng vô dụng.”
Từ Lam Khiết cũng lo lắng: “Huyền Tần, hay là chúng ta đưa Trịnh Phong trở về đi, cúi đầu nhận lỗi cho xong chuyện.”
Diệp Huyền Tần khẽ cười:
“Không sao. Một vị lãnh đạo thành phố nhỏ, tôi còn giải quyết được.
Sở Trương ngẩn cả người, đường đường là lãnh đạo thành phố, nói giải quyết là giải quyết ngay sao?
Ngay cả gia đình họ Trịnh ở thành phố Giang cũng không có nhiều na8ntg lực như vậy.
Diệp Mặc lấy điện thoại di động ra bấm số của Độc Lang: “Cậu giúp anh một việc và tìm cách giải quyết lãnh đạo thành phố Tân Hải đi.”
Độc Lang đã hiểu, hỏi thêm:
“Chuyện anh muốn em điều tra đã tra xong rồi.”
Diệp Huyền Tần vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là ai tung tin đồn để gài bẫy chúng ta?”