Chiến Thần Phong Vân

Chương 2641




Chương 2641:

 

Sau khi nghe bọn họ không có ác ý, Satan mới thở phào.

 

“Ừ, tôi sẽ chuyến lời lại cho Bách Phu trưởng của Chúng ta đi!

 

Sau khi chuyển lười xong, Tào Đại Minh quay người liền mang ba người rời đi.

 

Sau khi mấy người bọn họ rời đi, các đội viên liền bàn luận ầmT.

 

“Hừ, thái độ gì vậy chứ, nói gần nói xa đều lộ ra sự xem thường đối với chúng ta”

 

“Còn nói có gì mà nếu như có cần hỗ trợ thì cứ mở miệng?

 

Ha ha, bọn họ không bỏ đá xuống giếng thế là tốt rồi”

 

“Loại người này về sau vẫn nên cách bọn họ xa một chút đi, không chừng ngày nào đó sẽ xuất thủ với chúng ta đó”

 

“Đúng đúng đúng, không có chuyện gì mà lại tỏ ra tốt như vậy, không phải lừa đảo tức là đạo chích!”

 

Bên này, bọn người Tào Đại Minh tứ đại hộ vệ cũng đang phát ra sự bực tức.

 

“Mẹ nó, đám người này thật sự đúng là quá ngu ngốc, đây chắc là ăn màn thầu thiêu quá nhiều cho nên ăn hỏng cái óc chó luôn rồi hay sao”

 

“Một đám mới tới vậy mà lại đối với mấy người đến trước chúng ta như vậy, đây chắc là vẫn không biết thân phận của bốn người chúng ta trên đảo Thần Chủ hả”

 

“Hừ, một đám không kiến thức không ra gì, không cần chấp nhặt với bọn họ”

 

“Tào Đại Minh, thái độ của bọn họ nói rõ rất nhiều vấn đề, đến cùng là có muốn hay không kết minh, còn phải mời chị Hỏa Phượng nghĩ lại. Nhiệm vụ này liền giao cho anh”

 

Tào Đại Minh không có trả lời, chỉ là bỗng nhiên vươn tay, cản ba người lại.

 

Sao vậy?

 

Ba người không hiểu gì cả nhìn về phía Tào Đại Minh.

 

Tào Đại Minh nói: “Có người đến”

 

Có người!

 

Tinh thần của bốn người lập tức trở nên căng cứng, lưng tựa lưng, quan sát bốn phía.

 

Tại khu vực Bách Phu đoàn này, bất cứ là thời gian nào, bất cứ là chỗ nào đều có thể xảy ra chuyện nguy hiểm tới tính mạn, nhất là tình huống ba bốn người đi ra ngoài như bọn họ.

 

Bọn họ không thể coi thường.

 

Rất nhanh, một bóng người màu trắng từ nơi không xa trong rừng trúc thoáng hiện mà ra: “Tào Đại Minh, không cần hoảng, là tôi!”

 

Tứ đại hộ vệ nhìn lại, sau khi nhìn thấy thân ảnh màu trắng, đều thở dài một hơi: “Thì ra là anh Bạch sao, sau một mình anh lại đi đến chỗ này”

 

Người đàn ông mặc áo trắng này, không phải ai khác mà chính là Bách Phu trưởng của Bạch Y đoàn, Cư sĩ Bạch Y, bình thường bọ họ sẽ xưng hô là Anh Bạch.

 

Mọi người đều biết, Cư sĩ Bạch Y có hứng thú đối Phượng Hoàng Lửa, vẫn luôn điên cuồng theo đuổi chị ta, chẳng qua là Phượng Hoàng Lửa căn bản vẫn bình chân như vại.

 

Về sau Phượng Hoàng Lửa bị theo đuổi đến phiền, vậy mà liền phát động chiến tranh giữa hai đoàn, trận chiến kia, hai bên cùng tổn thương, tâm tình của Cư sĩ Bạch Y đối Phượng Hoàng Lửa vì vậy mà dịu lại không ít.

 

Đương nhiên, những năm này anh ta vẫn không từ bỏ tâm tư, thỉnh thoảng đến quấy rối Phượng Hoàng Lửa một chút.

 

Cư sĩ Bạch Y thuận miệng qua loa nói: “Tâm tình không tốt, tùy ý ra ngoài đi lại một chút”