Trong sảnh lớn thoáng cái lặng thinh, mọi người đều khiếp sợ nhìn Diệp Huyền Tần .
Một trăm tỷ, thanh niên trẻ tuổi mặt mũi bình thường này, hóa ra là một tỷ phú.
Ngẫm lại những lời cười nhạo trước đó, mọi người ở đây chỉ thiếu điều kiếm lỗ mà chui cho đỡ nhục.
Lý Khả Diệu và Từ Lam Khiết liếc nhìn nhau, ánh mắt phức tạp khó hiểu.
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Làm phiền rút tiền giúp tôi, cảm ơn, tôi rất vội.”
Lúc này Từ Liên mới phục hồi tinh thần, vội hỏi: “Chị họ, anh rể, hai người cần 10 tỉ đúng không?”
“Em giúp hai người rút trước mười tỉ.”
Diệp Huyền Tần nói: “Rút cho đủ đi.”
Từ Liên đỏ mặt tía tai.
Những việc khác khoan hẳn nói, chuyện là số tiền ở ngân hàng còn cách rất xa con số trăm tỷ.
Cho dù có đủ, cũng không thể để một mình anh ấy rút hết được.
Điều đó sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động của chi nhánh này, thậm chí có thể ảnh hưởng tới cổ phiếu của tổng công ty.
Cô chỉ là một quản lý nho nhỏ, tránh nhiệm này cô thật sự không gánh nổi.
Cô cười còn khó coi hơn khóc: “Chị họ, anh rể, coi như em cầu xin hai người đi, đừng làm khó dễ em mà.”
“Với lại rút nhiều tiền quá dùng cũng không xong, mà cất giữ cũng là một vấn đề….”
Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Tôi rút ra để đốt chơi đấy, cô có ý kiến gì không?”
Một trăm tỷ để đốt chơi… Lời này là nói đùa phải không!!
Từ Liên cầu xin khổ sở, ấy thế mà Diệp Huyền Tần vẫn chỉ thờ ơ lạnh lùng.
Cô thật sự hết cách, chỉ đành mời tổng giám đốc tới.
Tổng giám đốc tới, cũng chỉ biết tận tình khuyên giải với Diệp Huyền Tần .
“Ngài Diệp, trước đó là do bên chúng tôi tiếp đón chậm trễ, là lỗi của chúng tôi. Ngài yên tâm đi, tôi sẽ cho ngài một lời giải thích thỏa đáng.”
“Còn về phần rút tiền thì… con số này thật sự quá lớn, tôi không thể tùy tiện quyết định được, hay là chúng ta tới phòng khách quý cùng bàn chuyện cho rõ được không?”
Diệp Huyền Tần cười khẩy: “Bàn chuyện? Ông không có tư cách để bàn với tôi.”
“Tấm thẻ La Hồng Quân tặng tôi, chỉ muốn rút 100 tỷ thôi mà khó đến vậy sao?”
La Hồng Quân ? Ông chủ lớn của một ngân hàng tài chính quốc tế?
Tổng giám đốc bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội nói với nhân viên giao dịch: “Thẻ của ông Diệp đâu? Đưa tôi xem thử.”
Nhân viên giao dịch đưa thẻ ngân hàng màu tím cho tổng giám đốc xem.
Chỉ nhìn thoáng qua một cái, đầu óc tổng giám đốc gần như nổ tung.
Thẻ tím “Hoàng Gia”!
Trên toàn thế giới chỉ phát hành giới hạn 99 thẻ.
Mỗi thẻ, đều nằm trong tay các vương công của tầng lớp quý tộc.
Ngay cả người giàu nhất nước cũng chưa có tư cách có được.
Anh chàng này, tuyệt đối không chỉ đơn giản có tiền, hẳn là còn có địa vị rất cao.
‘Trời ơi, làm sao mà chi nhánh nhỏ nhoi này của tôi lại trêu phải vị đại thần này vậy!’
Tổng giám đốc không dám nói thêm lời vô nghĩa, vội nói: “Ngài Diệp, vui lòng chờ một chút, bây giờ tôi lập tức giúp ngài thu xếp.”
Nói xong, ông ta chạy vội đến một phòng làm việc gần đó, gọi điện thông báo với sếp tổng.
“Sếp, sếp, nhanh chuyển tới cho tôi 100 tỷ tiền mặt, chuyển liền, ngay lập tức.”
“Không có cách để đàm phán… Hay nói đúng hơn là tôi không có tư cách để nói chuyện với người kia.”
“Bởi vì, thứ anh ta cầm là thẻ tím ‘Hoàng Gia’ đó… Chọc giận phải một người như thế, ngân hàng của mình đừng có mơ mà hoạt động tiếp nữa.”
Ngắt điện thoại, hít sâu mấy hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc, lúc này ông ta mới dám mở cửa bước ra.
Đi tới trước mặt Diệp Huyền Tần, ông cúi đầu cung kính: “Thật có lỗi quá, đã làm phiền ngài Diệp phải đợi lâu.”
“Ngài cứ yên tâm, tiền sẽ được chuyển tới cho ngài ngay lập tức.”
Diệp Huyền Tần hờ hững gật đầu, sau đó thản nhiên liếc nhìn Từ Liên gần đó.
Tổng giám đốc liền hiểu ý, tức giận nói: “Từ Liên, cút ngay đi cho tôi, ngân hàng chúng tôi không cần một con sâu như cô.”
“Bắt đầu từ hôm nay, cô đã bị ngành tài chính cho vào danh sách đen, sau này sẽ không được tham gia bất cứ ngành nghề gì có liên quan tới tài chính nữa.”
Cái gì?
Từ Liên trợn to mắt.
Cô thật sự nghĩ không ra, cho dù là Diệp Huyền Tần có 1000 tỷ thật, thì tổng giám đốc cũng không đến nỗi phải đuổi mình, thậm chí còn xóa tên cô khỏi ngành tài chính!
Chẳng lẽ, người này không chỉ có tiền, mà còn có siêu quyền lực?
Nhưng… Điều này sao có thể, hắn chỉ là một tên rể từng ngồi tù thôi mà.
Từ Liên đau khổ cầu xin Từ Lam Khiết: “Chị họ, em biết sai rồi, em tại tội với chị.”
“Chúng ta là người một nhà, chị không thể dồn em vào đường cùng như vậy, cầu xin chị cho em thêm một cơ hội…””