Chiến Thần Phong Vân

Chương 256




Đám người vô cùng nghi ngờ, lúc này Diệp Huyền Tần đang cố tình vung thức ăn cho chó!

Trịnh Mỹ Linh không kiên nhẫn được nữa, tức giận nói: “Diệp Huyền Tần, mày tới đúng lúc lắm, đỡ cho tao phải tốn công đi tìm mày tính sổ.”

“Hôm nay tao nói rõ ở đây, đến bệnh viện dập đầu mười cái xin lỗi em trai tao, tự tát mình một trăm cái, rồi bồi thường tiền thuốc men, có thể tao sẽ bỏ qua chuyện này.”

“Tất nhiên, dự án này, bọn mày cũng phải ngoan ngoãn giao ra đây!”

“Nếu không, hừ hừ, cái mạng này của mày phải để lại đây rồi.”

Diệp Huyền Tần cũng không nhìn Trịnh Mỹ Linh một cái, tiếp tục nghiêm túc cẩn thận xử lý vết thương cho hai cô gái!

Trịnh Mỹ Linh tức điên lên.

Bị Diệp Huyền Tần ngó lơ, chuyện này thật khiến bà ta mất mặt.

“Con mẹ nó mày đừng có giả câm giả điếc, phế vật!”

“Hoặc là, đến bệnh viện dập đầu xin lỗi, hoặc là, hôm nay tao sẽ nói ông Hải phế hai chân của mày.”

Lúc này, cuối cùng Diệp Huyền Tần cũng băng bó xong.

Anh đứng dậy, ngẩng đầu, nhìn Trịnh Mỹ Linh bằng ánh mắt sắc bén: “Ông Hải? Thẩm Hải tới, ông đây cũng dám đánh.”

Tên béo mắng: “Mẹ mày, mày dám mắng ông Hải hả? Chỉ dựa vào câu nói này, ông Hải tuyệt đối không tha cho mày!”

Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Thẩm Hải, trong mắt tôi chẳng qua cũng chỉ là một con chó của tôi. Chó dám cắn chủ thì cần phải dạy dỗ một chút.”

Trịnh Mỹ Linh càng phẫn nộ: “Mẹ mày, mày dám mắng ông Hải nhà tao là chó hả, mày chán sống rồi.”

“Bây giờ tao lập tức gọi báo cho ông Hải tới!”

Nói xong, Trịnh Mỹ Linh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Thẩm Hải.

“Thẩm Hải, vợ ông bị người ta khi dễ này, em vợ ông bị người ta làm tàn tật, thậm chí nó còn mắng ông là chó, ông có quan tâm hay không?”

Thẩm Hải giận tím mặt: “Mẹ mày, là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám tùy tiện như vậy hả?”

“Bây giờ bà đang ở đâu?”

Trịnh Mỹ Linh: “Phòng điều hành dự án Tình Yêu Khuynh Thành.”

“Cái gì!” Tay Thẩm Hải đột nhiên run nhẹ, sắc mặt trắng bệch.

Phòng điều hành dự án Tình Yêu Khuynh Thành, đây không phải chỗ làm việc của bà xã Diệp Huyền Tần, Từ Làm Khiết sao?

Cái người đàn bà thối tha đáng chết kia không phải đắc tội với bà xã của anh Tần rồi chứ?

Thẩm Hải nuốt nước bọt, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Đối phương…Là ai?”

Trịnh Mỹ Linh: “Là Từ Lam Khiết và tên mặt trắng mà ả nuôi, Diệp Huyền Tần!”

“Mẹ mày chứ!” Thẩm Hải nhảy dựng lên tại chỗ, giận dữ thét liên tục: “Đợi đó, ông đây lập tức qua đó!”

Xong rồi, xong xong xong.

Bà xã nhà mình lại đắc tội với anh Tần, chết chắc rồi!

Trên dưới toàn thân ông ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai chân nhũn ra, gần như là vịn tường mà xông ra xe.

Còn Trịnh Mỹ Linh thì lại đắc ý.

Bà ta cứ tưởng rằng vừa nãy Thẩm Hải tức giận là vì bà ta bị người khác khi dễ.

Kẻ bị ông ta mắng là Diệp Huyền Tần.

Bà ta cất điện thoại, cười lạnh nói: “Hừ, đợi đó, chồng của tao lập tức đến ngay.”

“Bây giờ mày đến bệnh viện dập đầu vẫn còn kịp đó. Nếu không đợi khi chồng tao tới, dù mày có dập nát đầu cũng không giữ được tính mạng.”

Diệp Huyền Tần cười lạnh một tiếng: “Thừa dịp Thẩm Hải chưa đến, trước tiên chúng ta tính rõ nợ riêng nào.”

“Vừa rồi là ai ra tay, cút ra đây.”

Trịnh Mỹ Linh mắng: “Mẹ mày, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”

“Là tao đánh đó, mày có thể làm gì tao.”

Diệp Huyền Tần giơ ngón tay cái lên: “Nói thật, tôi đánh giá cao lòng can đảm của bà.”

“Cho bà một lời khuyên, đánh giặc phải đánh kẻ cầm đầu!”

Nói xong, bỗng nhiên anh cầm lấy cái bình chứa đầy trà nóng bên cạnh, đột nhiên ném lên mặt Trịnh Mỹ Linh.

Ầm!

Một tiếng vang dội.

Bình trà nóng trực tiếp đổ lên mặt Trịnh Mỹ Linh.

Nước sôi theo mặt bà ta chảy xuống.

Mảnh vụn thủy tinh vỡ đâm vào mặt bà ta, bà ta đứng im bất động.”