Đám đối tác kia mừng rỡ, không ngờ Trịnh Mỹ Linh trực tiếp tàn nhẫn như vậy.
Bọn họ không nói hai lời, lập tức tiến lên đập phá.
Nói là phá hủy, thật ra chỉ muốn tiêu hủy giấy tờ kia của bọn họ thôi.
Không có những tờ giấy đó, Diệp Huyền Tần sẽ không có chứng cứ chứng minh bọn họ phạm tội kinh tế.
“Không được đập, mọi người làm vậy là cố ý phá hoại tài sản của người khác, là phạm tội…” Từ Lam Khiết xông lên muốn ngăn cản họ.
Không ngờ từng người từng người lại xô Từ Lam Khiết ngã xuống đất.
Tay của Từ Lam Khiết không cẩn thận bị đâm vào một mảnh vỡ của bình trà.
Bàn tay bị đâm thủng, máu chảy như phun nước.
Từ Lam Khiết đau đến hít thở không thông, nhưng dù vậy, cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Trong lòng cô than khóc: Diệp Huyền Tần, anh đang ở đâu? Em cần anh!
Cùng lúc đó.
Bên trong một cửa hàng tây trang cao cấp, Diệp Huyền Tần nhìn Đỗ Long cởi trang phục công nhân ra, thay bộ tây trang vào, khẽ gật đầu: “Bây giờ mới ra dáng sĩ quan Trấn Huy này!”
Sói Hoang ngây thơ cười hì hì: “Gì mà sĩ quan hay không sĩ quan chứ, chỉ cần được đi theo bên người anh, dù có làm một công nhân chuyển gạch em cũng thấy vui vẻ.”
Diệp Huyền Tần tự mình giúp Sói Hoang thắt cà vạt: “Đi thôi, điều tra một chút xem rốt cuộc là ai tung tin đồn, đừng để anh thất vọng!”
Diệp Huyền Tần cảm thấy hoài nghi, người tung tin đồn “Ai nắm giữ được quyền xây dựng Tình Yêu Khuynh Thành, thì người đó có thể lấy tư cách chủ nhà chiêu đãi sĩ quan Trấn Huy”, là đang nhắm vào mình.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Anh muốn điều tra rõ ràng, cái “Ám tiễn” này, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Sói Hoang gật đầu cười: “Yên tâm đi anh, lúc trước em còn ở trong quân khu số 9 cũng không phải bất tài. Điều tra chút chuyện nhỏ này dễ như trở bàn tay.”
Sói Hoang rời đi, Diệp Huyền Tần cũng lái xe chạy về công trường dự án Tình Yêu Khuynh Thành.
Về đến công trường, một màn trước mắt khiến trong lòng Diệp Huyền Tần đột nhiên giật mạnh.
Hiện trường công trường bừa bộn, đã sớm đình công, thiết bị cũng ngừng hoạt động.
Các công nhân đã thu dọn hành lý xong, chuẩn bị rời đi.
Anh lại nhìn một loạt xe sang trọng dừng ở cổng!
Không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là Trịnh Hà ngóc đầu trở lại!
Diệp Huyền Tần nắm chặt hai quyền: “Mẹ nó, đã sớm biết không nhổ cỏ tận gốc th gió xuân thổi qua lại mọc lên mà.”
“Hôm nay, tôi nhất định sẽ cắt hết cỏ, diệt trừ tận gốc!”
Anh bước nhanh hơn xông đến phòng điều hành.
Tình cảnh trong phòng điều hành khiến lòng Diệp Huyền Tần đau như bị kim đâm vào lòng!
Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ đều ngã xuống đất.
Cánh tay vốn trắng nõn của Trình Hạ Vũ, bị nước sôi làm bỏng đỏ lên, còn có hai cái bong bóng nước!
Trên mặt Từ Lam Khiết, có thể thấy rõ hai dấu tay.
Tay của cô cũng bị đâm rách, máu đã sớm nhuộm đỏ cả lòng bàn tay!
Anh hít sâu, đè nén phẫn nộ trong lòng, sau đó xoay người, khóa cửa phòng điều hành lại!
Đóng cửa, đánh chó!
Trước đó, lúc bị Trịnh Mỹ Linh đánh một bạt tai, bị miếng thủy tinh đâm thủng tay Từ Lam Khiết cũng chưa từng rơi lệ.
Trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Huyền Tần, nước mắt chảy đầy mặt!
Anh, rốt cuộc cũng trở về thay mình chống đỡ bầu trời!
Bản thân không cần phải cậy mạnh rồi!
Trịnh Mỹ Linh cười lạnh nói: “Chậc chậc, mày chính là Diệp Huyền Tần hả? Là mày đánh em trai tao phải không?”
“Hừ, cũng không phải có ba đầu sáu tay, ai cho mày lá gan đó, dám bắt nạt người của nhà họ Trịnh hả?”
Diệp Huyền Tần lườm bà ta một cái, không có phản ứng gì, mà tiến lên đỡ Từ Lam Khiết và Trình Hạ Vũ dậy: “Lam Khiết, Cá Nhỏ, không sao chứ.”
Hai mắt Trình Hạ Vũ rơm rớm nước mắt: “Anh rể, tay em đau.”
Diệp Huyền Tần nói: “Ngồi xuống trước đi, anh giúp hai người xử lý vết thương.”
Trong phòng điều hành có một hộp cứu thương để tiện cho công nhân bị thương nhẹ kịp thời cứu chữa.
Diệp Huyền Tần lấy hộp cứu thương qua, vừa giúp hai người xử lý vết thương, vừa trấn an họ.
Trịnh Mỹ Linh và đám người kia trực tiếp bị anh làm lơ.”