Chương 2508:
Chủ nhiệm Đồng đích thân lái xe đi về phía nơi ở của hiệu trưởng nhiệm kỳ trước.
Trên đường, Diệp Huyền Tân uy hiếp chủ nhiệm Đồng nói: “Khuyên ông tốt nhất là đừng giở trò, nếu không tôi chém ông ngay tại đây”
Anh lo lắng chủ nhiệm Đồng sẽ cố ý gây một vụ tai nạn xe, bản thân anh thì không sao, lỡ như làm ông hiệu trưởng bị thương, thì sẽ có chút phiền phức.
Chủ nhiệm Đồng vội vàng nói: “Thân soái ngài nghĩ nghiêm trọng rồi, cho dù cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám nữa”
Diệp Huyền Tân: “Lúc nãy ông nói chuyện đó với hiệu trưởng nhiệm kỳ trước thì ông ta trả lời ông thế nào?”
Chủ nhiệm Đồng nói: “Hiệu trưởng nhiệm kỳ trước nói ông †a sẽ nghĩ cách, kêu tôi là đừng nóng vội rồi ông ta không nói thêm gì nữa”
“Ừm”“
Diệp Huyền Tân gật đầu rồi nói: “Tăng tốc!”
Không lâu sau, chủ nhiệm Đồng dẫn Diệp Huyền Tân đến trước nơi ở của hiệu trưởng nhiệm kỳ trước, ở một cái khu nhỏ cũ kỹ rách nát.
Nhà ông hiệu trưởng ở ngay lầu một.
Chủ nhiệm Đồng liên tục gõ cửa mấy lần, đều không có ai trả lời.
Kình khí của Diệp Huyền Tân lan vào trong nhà tìm kiếm, kết quả lại không có thu hoạch gì, không phát hiện một bóng người nào cả.
Diệp Huyền Tân cau mày: “Trong nhà ông ta căn bản không có người, hơn nữa nhìn vào có lẽ đã một khoảng thời gian không có người ở rồi, ông muốn chơi tôi?”
Chủ nhiệm Đồng vội vàng nói: “Thần Soái anh đừng nóng giận. Hiệu trưởng kỳ thật có hai cái nhà. Bình thường ông ấy rất ít khi ở chỗ này, mà là ở một cái khác nhà”
“Bây giờ tôi sẽ mang anh đi tới một cái nhà khác tìm ông ấy”
Diệp Huyền Tần: “Đi thôi!”
Chủ nhiệm Đồng lái xe, mang theo hai người mau chóng đuổi theo.
Không bao lâu, bọn họ đã tới “Một cái khác nhà” khác của ông hiệu trưởng: Biệt thự sang trọng nằm trong vùng toàn biệt thự sang trọng.
Ông hiệu trưởng chất vấn chủ nhiệm Đồng nói: “Chủ nhiệm Đồng, anh chắc chăn là hiệu trưởng ở lại khu biệt thự sang trọng này chứ? Ông hiệu trưởng nổi tiếng là liêm khiết thanh bạch, không vì năm đấu gạo mà phải khom lưng, sao có tiền mua biệt thự xa hoa như thế”
“Biệt thự này tối thiểu cũng phải hơn một trăm vạn đi”
Chủ nhiệm Đồng cười đắng chát một tiếng: “Ông hiệu trưởng, biệt thự ở đây giá khởi điểm đã là hai ngàn vạn. Mà riêng biệt thự của ông ấy, cũng có giá trị lên đến năm ngàn vạn”
“Tôi nói thật với anh vậy, tiền mua căn biệt thự này, hiệu trưởng phải bỏ ra không ít hơn một trăm”
Cái gì!
Ông hiệu trưởng toàn thân run lên, khó có thể tin nhìn vào chủ nhiệm Đồng: “Ý của anh là, tối thiểu đến có năm trăm nghìn sao?”
Chủ nhiệm Đồng gật đầu: “Đây là tối thiểu nhất”