Chương 2504:
Ông hiệu trưởng đầy mặt áy náy: “Thật có lỗi Thần Soái, tôi vừa mới tra xét một chút, trường học đúng thật là đã phát bằng tốt nghiệp cho Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng!”
“Đây là sai lầm của trường học chúng tôi, chúng tôi cam nguyện tiếp nhận trừng phạt.”
Diệp Huyền Tân nói: “Nói cách khác, đối phương không học tập ở trường của ông, cuối cùng lại đi cửa sau, vẫn nhận được bằng tốt nghiệp sao?”
Ông hiệu trưởng nói: “Trước mắt là như thế, chuyện này thì đúng thật là như vậy.”
Diệp Huyền Tân như đang suy nghĩ điều gì.
Mục đích Lý Nghĩa Chính, Lý Nghĩa Hồng làm bằng tốt nghiệp, có phải là vì có thể đi vào tập đoàn Đạo Vương để công tác, từ đó bố trí ra âm mưu kia không?
Ở cái thời đại này, muốn đi cửa sau nhận được bằng tốt nghiệp, chuyện đó khó càng thêm khó, nhất định phải có quan hệ thân thiết mới được.
Lúc trước người cho Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng làm bằng tốt nghiệp, có phải là cùng nằm trên một đường thẳng với Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng hay không?
Diệp Huyền Tân vội vàng hỏi thăm ông hiệu trưởng nói: “Ông hiệu trưởng, ban đầu là người nào chịu trách nhiệm phát bằng tốt nghiệp cho Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng?”
Ông hiệu trưởng hơi suy tư, nói: “Là chủ nhiệm Đồng của Hội Giáo Ủy”
Diệp Huyền Tân: “Làm phiền ông hiệu trưởng bây giờ gọi chủ nhiệm Đồng tới đây, tôi định hỏi một chút việc.”
Ông hiệu trưởng vội vàng gật đầu: “Được rồi, hiện tại tôi sẽ gọi điện thoại cho chủ nhiệm Đồng”
“Thần Soái anh cứ việc yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra việc này đến cùng. Nếu như phát hiện chủ nhiệm Đồng lấy quyền là việc tư, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh ta”
Nói xong, ông hiệu trưởng gọi một cuộc điện thoại.
Không bao lâu, cửa ban công bị gõ vang.
Ông hiệu trưởng nói: “Vào đi”
Rất nhanh, một người đàn ông bụng đầy mỡ đi đến.
Chính là chủ nhiệm Đồng của Hội Giáo Ủy.
Người đàn ông nhìn như con buôn người, vừa mới tiến đến đã cúi đầu khom lưng với ông hiệu trưởng, trên mặt chất đầy ý cười: “Ông hiệu trưởng, ông tìm tôi sao?”
Ông hiệu trưởng gật đầu: ‘Ừ. Vị này là anh Diệp có một số việc định hỏi anh, anh nhất định phải trả lời thành thật.”
Chủ nhiệm Đồng quan sát Diệp Huyền Tân một chút, vội vàng móc ra điếu thuốc từ trong túi, đưa cho Diệp Huyền Tân.
“Anh Diệp, hút thuốc, mời anh hút thuốc.”
Diệp Huyền Tân lãnh đạm nói: “Không cần”
Từ việc nhìn lại hành động cử chỉ của chủ nhiệm Đồng, Diệp Huyền Tân cơ bản có thể kết luận, ban đầu chủ nhiệm Đồng đã lấy quyền để làm việc riêng đối với chuyện cấp bằng tốt nghiệp này, nên đối với anh đương nhiên sẽ không khách khí.
Chủ nhiệm Đồng kinh ngạc, nhưng mà mặt ngoài vẫn chất đầy ý cười: “Anh Diệp cứ việc hỏi, chắc chắn tôi biết sẽ nói nấy Diệp Huyền Tân hỏi: “Tôi hỏi snh, hai năm trước có phải chính anh đã làm bằng tốt nghiệp cho Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng đúng không?”
Vừa nói, còn vừa quan sát biểu cảm của chủ nhiệm Đồng, phán đoán phải chăng xem anh ta có đang nói láo.
Vẻ mặt chủ nhiệm Đồng đầy nghi ngờ nói: “Lý Nghĩa Chính? Lý Nghĩa Hồng? Tôi không có ấn tượng”
“Hàng năm tôi phải làm bằng tốt nghiệp cho hàng ngàn sinh viên, làm sao nhớ được tên của từng người.”
“Anh Diệp nhắc đến tên của hai học sinh này, có gì đặc biệt sao?”