Chiến Thần Phong Vân

Chương 2485




Chương 2485:

 

“Đáng chết, đáng chết, đó rốt cuộc là cái quỷ gì?”

 

“Thật mạnh, mấy tên cảnh giới Siêu Tiên Ma”

 

“Hừ, không quản anh lai lịch thế nào, ở trên địa bàn Đại Hạ của tôi thì không kiêng nể gì cả, nhất định phải chém anh”

 

Giờ phút này ba người Diệp Huyền Tân, Côn Luân Vệ và Ảnh Chủ Lão Tổ mới rốt cuộc nhận ra được mình nhỏ bé.

 

Thì ra trên thế giới này còn có tồn tại nghịch thiên như thế, nghịch thiên đến nỗi đánh cảnh giới Tiên Ma như đánh con nít.

 

Phía trên cảnh giới Tiên Ma khẳng định còn mấy cảnh giới.

 

Người này giỏi còn có người khác giỏi hơn, núi này cao còn có núi khác cao hơn!

 

“Anh, anh sao thế?”

 

“Chị dâu đâu? Chị dâu Lam Khiết đâu?”

 

“Đáng chết, âm khí dày quá, khẳng định là người Âm Ti”

 

“Chúng ta vẫn là tới chậm một bước, xin thần soái trách phạt”

 

Bọn người chiến thần Độc Lang Côn Luân rốt cuộc thong thả bước đến.

 

Vừa tới, Độc Lang ngay lập tức sợ hãi phát hiện khoé miệng Diệp Huyền Tân dính máu.

 

Cậu ta giật nảy mình: “Anh, anh bị thương, anh vậy mà bị thương!”

 

“Chuyện này sao có thể, Thiên Ma Vương Âm Ti đã chết, còn ai có thể làm anh bị thương?”

 

Vừa nghe nói Diệp Huyền Tân bị thương, những người khác cũng khiếp sợ không thôi.

 

Trong lòng họ, Thiên Ma Vương chết rồi, Diệp Huyền Tân lại hoà tan một gốc thần cốt, trong thiên hạ đã không còn ai có thể đối địch thần soái.

 

Cho dù công phu trong giây lát vừa nấy, thần soái vậy mà bị người ta làm bị thương, chuyện này khiến bọn họ khó có thể tiếp nhận.

 

Diệp Huyền Tân hít sâu một hơi, điều chỉnh hơi thở một chút nói: “Làm tổn thương tôi là Thần Tộc”

 

Thần Tộc!

 

Đám người giật mình: “Thần Tộc gì?”

 

Diệp Huyền Tân: “Chính là Thần Tộc thật sự trên ý nghĩa”

 

Cái gì?

 

Mấy người càng khiếp sợ: “Anh, ý anh nói là trên thế giới này thật sự có thần thánh?”

 

Diệp Huyền Tân nói: “Thực lực của đối phương dễ dàng nghiền ép tôi… Không, xác thực mà nói là dễ dàng nghiền ép mười người như tôi. Thực lực thế này, tôi hoài nghi cũng chỉ có Thần Tộc mới có thể có được!”

 

Híz-khà-”

 

Mấy người hít vào hơi lạnh.

 

Nhẹ nhõm nghiền ép mười thần soái… Anh, anh đang đùa với tụi em hả, tuyệt đối là nói đùa!

 

Diệp Huyền Tân liếc nhìn phương hướng biến mất của Cự Chưởng, trầm giọng nói: “Đuổi theo cho tôi”

 

Mặc dù anh bi anh không thể từ bỏ.

 

Anh là hy vọng cuối cùng của Lam Khiết, nào có thể từ bỏ.