Chiến Thần Phong Vân

Chương 244




Mỗi một chi tiết đều đang kích thích nội tiết tố của con người.

Diệp Huyền Tần đứng ngồi không yên, đi qua đi lại.

Hôm nay, cuối cùng muốn thoát khỏi lần đầu tiên.

Nói không kích động là giả.

Rốt cuộc, giữa lúc đang sốt ruột bất an chờ đợi, chuông cửa cũng đã vang lên.

Diệp Huyền Tần vội vàng chạy đi mở cửa.

Ngoài cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Lam Khiết ửng đỏ như bông hoa xấu hổ đang đợi nở, làm lòng người rung động.

Diệp Huyền Tần nhịn không được ôm cô vào lòng: “Đẹp thật.”

Từ Lam Khiết thẹn thùng nói: “Đừng làm bừa, con đang ở đây.”

Con?

Diệp Huyền Tần sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn qua bốn phía.

Lúc này anh mới phát hiện ra Uyển Nhi đang ở sau lưng Từ Lam Khiết, trong miệng vẫn mút kem, quai hàm phình ra.

Con bé mơ hồ nói không rõ: “Úp tay đếm tìm (bố), Uyển Nhi làm (tìm) đến được (bố) rồi, bố lại (thua).”

Từ Lam Khiết cười tủm tỉm sờ lên đầu của cô bé: “Uyển Nhi chơi trốn tìm thật là giỏi, cả bố cũng không phải là đối thủ của con.”

Trán của Diệp Huyền Tần hiện ra một tầng xám xịt!

Lừa đảo!

Phụ nữ đều là lừa đảo!

Từ Lam Khiết đưa tay vuốt lông mày đang nhíu chặt của Diệp Huyền Tần: “Đừng nhíu mày, không đẹp đâu.”

“Như vậy đã tức giận rồi?”

Diệp Huyền Tần hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ bây giờ anh nên vui vẻ?”

“Hì hì.” Từ Lam Khiết bị chọc cười: “Em cũng không có biện pháp nào, ba mẹ muốn chuẩn bị cho ngày giỗ của dòng họ, không có thời gian trông con, em chỉ có thể mang tới đây.”

“Thật sao?” Diệp Huyền Tần hỏi.

Từ Lam Khiết: “Hỏi thừa, không tin hỏi ba mẹ.”

Sự tức giận của Diệp Huyền Tần lúc này mới tiêu tan không ít.

Từ Lam Khiết nói: “Được rồi, đừng kêu ca như phụ nữ nữa, cùng lắm thì…Đêm nay cho anh ôm em ngủ.”

Nói xong, hơn nửa khuôn mặt của cô đỏ ửng.

Diệp Huyền Tần mừng rỡ: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Từ Lam Khiết: “Hừ, nói ai quân tử chứ.”

Đêm dài yên tĩnh.

Diệp Huyền Tần cùng Từ Lam Khiết ngồi trên ghế sofa xem tivi, Uyển Nhi sớm đã ngủ ở trong lòng Từ Lam Khiết, thỉnh thoảng nói mê một câu “Mẹ”.

Diệp Huyền Tần tắt đi Tivi: “Uyển Nhi, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ đi.”

Từ Lam Khiết gật gật đầu: “Ừ.”

Cô ôm Uyển Nhi đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt ở chính giữa giường đệm.

Chỉ là, Diệp Huyền Tần lại đưa tay ôm Uyển Nhi mang đến mép giường nói khẽ: “Uyển Nhi đã trưởng thành, không nên tiếp tục ngủ ở giữa nữa.”

Từ Lam Khiết ý thức được gì đó, sắc mặt thoáng cái liền đỏ lên.

Cô đi vào nhà vệ sinh, thay xong đồ ngủ, cởi giày ra lên giường.

Dáng người thon thả, cái cổ trắng nõn, tóc dài xõa ngang vai, bàn chân sáng long lanh…

Đẹp đến mức nhìn đã thấy no, bữa tiệc mừng thọ!

Tim của Diệp Huyền Tần đập thình thịch, tay run rẩy cởi bỏ áo trên!

A!

Từ Lam Khiết nhìn thân trên của Diệp Huyền Tần, bỗng nhiên kinh hãi che miệng lại.

Trên người của Diệp Huyền Tần chi chít chằng chịt đều là vết thương.

Thậm chí còn có vài chỗ giống như vết tích do đạn tạo ra.

Cô vội vàng xuống giường, vuốt ve vết thương trên người của Diệp Huyền Tần, ánh mắt đột nhiên đỏ lên, vài giọt nước mắt óng ánh long lanh rơi xuống.

“Diệp Huyền Tần, những năm này anh đã trải qua gì thế.”

Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng ôm Từ Lam Khiết vào trong ngực, khẽ cười: “Không có gì, bảo vệ người nhà.”

Bảo vệ hơn 95 triệu người nhà!

Anh ôm Từ Lam Khiết lên giường.

Từ Lam Khiết nhu thuận giống như một yêu tinh nhỏ, cuộn tròn mình ở trong lòng ngực rộng lớn của anh ta.

Nước mắt làm bộ ngực của anh ướt nhẹp!

Từ Lam Khiết: “Diệp Huyền Tần, đồng ý với em, sau này không nên liều mạng như vậy nữa, được không?”

Diệp Lam Khiết: “Được, anh đồng ý với em.”

Từ Lam Khiết càng dùng sức ôm lấy Diệp Huyền Tần: “Sau này không có anh em không biết phải sống như thế nào nữa.”

Diệp Huyền Tần: “Yên tâm, đời này anh cũng sẽ không rời xa em.”