Chiến Thần Phong Vân

Chương 243




Hoàng Chính trả lời: “Anh Sói đang bê gạch ở công trường.”

Sở Trương lập tức nổi cáu: “Mẹ kiếp, để anh Sói của chúng ta bê gạch…Ai phân phó đấy, không muốn sống nữa rồi!”

“Đi đi đi, nhanh đi mời anh Sói ra mặt.”

Rất nhanh Sở Trương đã tìm được Sói Hoang ở công trường.

Quả nhiên Hoàng Chính nói không sai, Sói Hoang đang bê gạch.

Nếu để người biết rõ về Sói Hoang nhìn thấy cảnh này thì nhất định tròng mắt đã rớt ra vì kinh sợ.

Đường đường là Sĩ Quan Trấn Huy, vậy mà lại bê gạch ở công trường…Thật sự là quá vớ vẩn!

Thực ra là chính Diệp Huyền Tần muốn Sói Hoang bê gạch ở chỗ này. Anh ấy nói tính tình Sói Hoang luôn phập phồng không ổn định, gặp chuyện gì cũng rất dễ kích động, muốn anh ta bê gạch để rèn luyện tâm tính cho tốt.

Sói Hoang chỗ nào không dám không nghe theo lời của chỉ huy Tần, chính là chuyên tâm rèn luyện.

Khi Sói Hoang nghe Sở Trương nói Bạo Long ngóc đầu trở lại lập tức hưng phấn xoa tay.

“Ha ha, con mẹ nó lại có thể sử dụng kỹ thuật chiến đấu rồi, đi, ta đi đánh con chó đẻ Bạo Long kia.”

Sở Trương: “…”

Máy chiến đấu, tên gọi này quả nhiên không sai!

Rất nhanh, bọn họ đã đi đến cửa lớn.

Sở Trương dẫn đầu năm tên đàn em chặn kín cửa lớn lại.

Sói Hoang lập tức chọn thép cứng trên mặt đất: “Cái này quá thô, rất dễ đánh chết người, cái này quá nhỏ, rất dễ bẻ gãy…Ừ, cái cột này đi, không lớn không nhỏ.”

Rất nhanh xung quanh đã bị Bạo Long bao vây.

Đội ngũ của Bạo Long so với đội ngũ của Sở Trương giống như núi cao với gò đất, hoàn toàn bị nghiền ép.

Đối mặt với đám người đông nghịt, Sở Trương nói không sợ là giả.

Nhưng thua người không thể thua trận, tuyệt đối không thể để cho anh Tần mất mặt, lời nói trong miệng anh ta vẫn còn rất cứng rắn.

“Hừ, đã thất bại thảm hại còn dám tới đây. Xem ra lần trước dạy dỗ mấy người vẫn chưa đủ.”

“Mau tới đây đi, hôm nay ông đây sẽ đánh chúng mày phải gọi ông nội.”

Không ngờ rằng Bạo Long cùng với hơn hai trăm thủ hạ, lại đồng loạt khom người chào Sở Trương.

“Anh Trương, anh hiểu lầm rồi, thật ra chúng tôi tới đây là để nhờ cậy anh.”

“Sau này anh chính là anh của chúng tôi, anh muốn tôi đi hướng tây tôi tuyệt đối không đi hướng đông.”

“Bạo long cùng với hơn hai trăm anh em, nguyện chỉ nghe lệnh của anh Trương!”

Hơn hai trăm thủ hạ của anh ta cũng đồng loạt hô: “Chỉ nghe lệnh của anh Trương!”

Sở Trương giật mình, sau đó kích động đến rơi nước mắt.

Anh?

Trước kia anh ta phải nghe lời “Bạo long”, vậy mà bây giờ lại được gọi là anh!

Sau này anh chính là đại ca số một thành phố Lâm Hải rồi?

Mẹ Kiếp!

Cảm giác được làm đại ca thật là thoải mái!

Anh ta bỗng nhiên nhớ lại, hôm qua Diệp Huyền Tần nói hôm nay sẽ có một đội lực lượng thuộc quyền sở hữu của bản thân.

Anh Tần quả nhiên là đoán chuyện như thần!

Sói Hoang ở một bên nói kháy: “Mẹ kiếp, một đám vô dụng không có khí phách, cứ vậy khuất phục trước thế lực gian ác?”

“Các anh là một đám người trẻ tuổi có chí tiến thủ mạnh mẽ, trong lòng phải có tinh thần chính nghĩa.”

“Mà chúng tôi là một đám thế lực gian ác ăn thịt người không nhả xương, các anh phải tiêu diệt sạch chúng tôi.”

“Nào, tôi cho các anh hai cái chân, cứ việc đến tiêu diệt chúng tôi.”

Tất cả mọi người run lẩy bẩy, cảnh tượng Sói Hoang một kẻ làm quan cả họ được nhờ hôm qua vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.

Người có thực quyền, không thể trêu chọc không thể trêu chọc.

Sở Trương dở khóc dở cười một hồi.

Chỉ vì đánh nhau mà tự xưng bản thân là “Thế lực gian ác”, anh cũng quá mê muội rồi.

Dưới sự kiên nhẫn thuyết phục của anh ta Sói Hoang mới chịu rời đi, trong miệng vẫn nói lầm bầm “Một đám người hèn nhát”!

Sở Trương vung tay lên: “Đi, các anh em, cùng tôi đi chỉnh đốn thế giới dưới mặt đất Lâm Hải của chúng ta!”

Mọi người hò hét mà đi!

Màn đêm buông xuống!

Diệp Huyền Tần sớm đã ở khách sạn Thuỷ Cung rồi.

Vì để bầu không khí thêm đặc biệt, anh ta cố ý đặt một phòng tổng thống chủ đề tình yêu.

Bức tường cách điệu màu đỏ, hồ tắm uyên ương đan xen xanh trắng, chiếc giường nước lớn rộng rãi thoải mái cùng với “hình trái tim” được xếp bằng cánh hoa hồng được bày trên giường…”