Chương 2393:
Ngay cả phi công ngồi bên cạnh cũng phải giơ ngón tay cái lên nói: “Về sau không cho con bé này lái máy bay chiến hạm đúng là lãng phí nhân tài!” Máy bay rất nhanh đã đến mục tiêu: một bãi biển đầy đá.
Thủy triều vừa rút, bây giờ là lúc hải sản dồi dào nhất, trong ngoài các khối đá đều là vỏ sò, vỏ ốc, các loại cá, cua bò lổm ngổm, làm người nhìn hoa cả mắt, tay nhặt mãi không hết.
Cảnh tượng đẹp như vậy ở trước mắt, Như Lan nhìn đến ngày người.
Nhưng điều kỳ lạ là nơi đây vốn là khu bờ biển luôn tấp nập du khách, nhưng giờ phút này không thấy bóng dáng một ai, vô cùng vắng vẻ.
Đón tiếp Diệp Huyền Tần là người phụ trách quân khu trong vùng này. Người phụ trách cúi người chào về phía Diệp Huyền
Tần, vô cùng cung kính nói: “Thần Soái đến đây chơi chính là vinh hạnh của chúng tôi. “Thần Soái, chúng tôi đã chuẩn bị bữa tiệc chiêu đãi Thần Soái, mong ngài không chế.
Dĩ nhiên người phụ trách không cho rằng Thần Soái đến đây chỉ vì muốn dẫn con gái đi chơi biển, anh ta còn cho rằng Thần Soái đến kiểm tra, xem xét công việc ở đây.
Diệp Huyền Tần lắc đầu một cái: “Không cần, lần này tôi tới đây chủ yếu là muốn đưa con gái ra biển chơi, không cần phải làm to chuyện”
Trong lòng người phụ trách kia không khỏi có chút kinh ngạc.
Trời đất. Mình không nghe nhầm đấy chứ? Đường đường là Thần Soái suốt ngày bận trăm công nghìn việc, lại có thể dành thời gian đi chơi với con gái, rốt cuộc Thần Soái yêu thương con gái đến mức độ nào chứ!
Diệp Huyền Tần hỏi: “Khu bờ biển có nhiều hải sản như này, số lượng du khách tới đây mỗi ngày chắc chắn vô cùng nhiều, nhưng tại sao bây giờ lại chẳng có một ai vậy?”
Người phụ trách đứng bên cạnh vội vàng nịnh bợ: “Lần này Thần Soái đến đây kiểm tra thị sát công việc, những người không phận sự kia nên tránh sang một bên, tôi đã ngăn bọn họ ở bên ngoài rồi.”
“Những loại dân thường thấp kém kia không cùng đẳng cấp với ngài, để bọn họ xuất hiện ở đây chính là sự sỉ nhục đối với ngài Thần Soái.
Ánh mắt Diệp Huyền Tần nhìn về phía xa.
Quả nhiên ở đẳng xa có một nhóm quân lính đứng chắn ngang, vô số du khách bị ngăn ở bên ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn vào trong.
Trong đôi mắt của Diệp Huyền Tần bùng lên ngọn lửa tức giận. “Các cậu thật to gan!”
Diệp Huyền Tần nổi giận, lúc này người phụ trách đứng bên cạnh bị dọa sợ đến mức hai chân nhũn ra, đầu óc choáng váng, theo bản năng ngã sụp xuống đất. “Thần Soái, thuộc hạ làm việc không ổn thỏa, mong
Thần Soái chỉ bảo thêm, thuộc hạ nhất định sẽ thay đổi…
Diệp Huyền Tần tức giận quát lớn: “Cậu dám gọi bọn họ là loại dân thường thấp kém sao? Cậu có biết chính bọn họ mới là trụ cột của Đại Hạ không? Chính bọn họ mới là linh hồn của Đại Hạ chúng ta!”
“Tất cả thứ chúng ta có ở hiện tại đều là do bọn họ cho, bọn họ chính là người mà chúng ta cần tôn trọng, bây giờ cậu lại quay ra kinh thường bọn họ, coi bọn họ là dân thường thấp kém, xem ra cậu đã quên mất gốc rễ của mình rồi!”
Người phụ trách vội vàng dập đầu như giã tỏi: “Thần Soái, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, xin ngài tha thứ cho tôi!”
Diệp Huyền Tần nói: “Đi đi, mau rút hết quân, để cho bọn họ đi vào.
Người phụ trách có chút kiêng dè trả lời: “Thần Soái, đám người kia vô cùng hỗn tạp, lỡ sơ xuất xảy ra chuyện gì đối với ba người thì…dù có mười cái đầu tôi cũng không chuộc tội nổi.”
Diệp Huyền Tần cười lạnh một tiếng: “Cậu nghĩ đám du khách kia có thể uy hiếp được tôi sao?”
Người phụ trách đứng bên cạnh bị câu nói của Diệp Huyền Tần làm cho cứng họng, không dám trả lời.
Đúng vậy, người đứng trước mặt mình chính là Thần Soái, người mạnh nhất Đại Hạ, một trong những người mạnh nhất thế giới.
Ai có thể hại ngài ấy chứ?
Là mình nghĩ nhiều rồi. Người phụ trách vội vàng nói: “Thần Soái, tôi lập tức ra lệnh rút quân.”
Rất nhanh, nhóm quân lính kia liền giải tán, du khách tiến về phía bờ biển nườm nượp.
Diệp Huyền Tần, Như Lan và Từ Lam Khiết, cùng với tất cả các du khách, cùng nhau đi nhặt cá biển, kéo tôm cua. Ai nấy đều cực kì chăm chú, tích cực thu hoạch thật nhiều.
Đám du khách kia chắc sẽ không ngờ tới người đang nhặt hải sản đứng bên cạnh bọn họ chính là Thần Soái.