Chiến Thần Phong Vân

Chương 2357




Chương 2357:

 

Độc Lang nói: “Được. Thực lực của mấy người chúng ta mặc dù có liên thủ cũng không bằng cảnh giới Tiên Ma, nhưng nếu đồng thời tự hủy diệt căn cơ thì nổ chết mấy cảnh giới Tiên Ma cũng không thành vấn đề.”

 

“Tất cả chúng ta cùng tự hủy, nổ chết cái khối Thần Cốt kia, thế nào?”

 

Chiến thần Côn Luân cùng những người khác đều nhảy vọt lên tới trước mặt Độc Lang, kề vai sát cánh: “Vì Thần Soái hy sinh là vinh hạnh của chúng tôi.”

 

Diệp Huyền Tần sửng sốt: “Dừng lại, tất cả dừng lại hết cho tôi!”

 

“Các người không phải đối thủ của Thần Cốt, không được phép tấn công, tôi nhắc lại, không được tấn công, đây là mệnh lệnh!”

 

Độc Lang nhìn Diệp Huyền Tần đầy bi tráng: “Anh, chúng em nghe lệnh anh cả đời, lần này hãy cho phép chúng em được cãi lại một lần đi.”

 

“Kiếp này làm anh em chưa đủ, kiếp sau chúng ta sẽ tiếp tục làm anh em, haha!”

 

“Các anh em, giết

 

Một nhóm người bật dậy, lao về phía Thần Cốt. Đừng…

 

Diệp Huyền Tần rống lên.

 

Nhưng đám người Độc Lang không hề nghe theo những gì Diệp Huyền Tần nói, tốc độ công kích của họ chỉ tăng lên chứ không hề suy giảm.

 

Đáng tiếc chính là, họ đã đánh giá thấp sức mạnh của Thần Cốt rồi.

 

Thần Cốt chỉ cần hơi lắc nhẹ đã tỏa ra luồng khí mạnh mẽ, đẩy thẳng Độc Lang và những người khác trở về mặt đất.

 

Một nửa cơ thể của đám Độc Lang đều bị ép xuống bùn, không thể động đậy.

 

Khốn khiếp!

 

Độc Lang thẹn quá thành giận, hai con mắt đỏ tươi liều chết nhìn chăm chăm vào Thần Cốt: “Thần Cốt, mẹ kiếp, có bản lĩnh thì ra đây ta với mi một chọi một.”

 

“Đến luôn đi, không đến thì đừng trách ông đây xem thường!”

 

Nhưng đáng tiếc là Thần Cốt vẫn không để Độc Lang vào mắt, phớt lờ chẳng quan tâm anh ta.

Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi: “Đã đến lúc lắng nghe rồi.”

 

“Độc Lang, Chiến thần Côn Luân, Bất Chí, ông Sở, ông thôn trưởng nghe lệnh!”

 

Cấp dưới nhận lệnh!

 

Diệp Huyền Tân: “Tôi cần tự hủy diệt căn cơ, dùng hết sức cố gắng giết chết Thần Cốt và Thiên Ma Vương”

 

“Nếu hai người này vẫn không chết, cho dù có phải tự hủy diệt căn cơ của mình, các người cũng phải giết chết bọn chúng!”

 

“Hai kẻ này chính là thảm họa của Đại Hạ, tuyệt đối không thể để sống!”

 

Độc Lang đáp: “Nhận lệnh!”

 

Diệp Huyền Tần nhìn Thần Cốt bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đến đi, không có thời gian lãng phí với mi đâu!”

 

Thiên Ma Vương đột nhiên cắt thêm một cái chân, máu tươi khắp người văng về phía Thần Cốt: “Thần Cốt, làm ơn!”

 

Thiên Ma Vương biết nếu Diệp Huyền Tần tự hủy diệt căn cơ thì rất có thể sẽ đồng quy vu tận cùng Thần Cốt. Nhưng Thiên Ma Vương không nỡ bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hơn nữa đây rất có thể là cơ hội duy nhất trong đời của ông ta. Dùng mạng của Thần Cốt để đổi lấy một mạng của Diệp Huyền Tần, trao đổi này vẫn thực sự có lời.

 

Thần Cốt hấp thu máu của Thiên Ma Vương, sắc mặt càng thêm hồng hào.

 

Màn sương máu xung quanh nó dần tạo thành dáng vẻ của một nắm đấm, đập mạnh về phía ngực Diệp Huyền Tân!

 

Đến đây đi!

 

Diệp Huyền Tần không tránh không né, chỉ tập trung toàn bộ sức mạnh về phía đan điền.

 

Chờ khi Thần Cốt chạm vào người anh, Diệp Huyền Tần sẽ lập tức tự hủy diệt căn cơ, cùng Thần Cốt đồng quy vu tận

 

Mười mét, chín mét… ba mét, hai mét.