Chiến Thần Phong Vân

Chương 235




Diệp Huyền Tần: “Cho tôi một lý do để giúp bà!”

Trần Uyên nói: “Con và Hạ Lan dù sao cũng đã nói chuyện năm năm, coi như không có tình yêu thì cũng có tình bạn.”

“Nếu không thì như vậy, dì thay Hạ Lan làm chủ, để cho nó gả cho con, ngày hôm nay liền gả.”

Diệp Huyền Tần vung vung tay: “Xin lỗi, tôi không bỏ ra nổi 1 tỷ tiền quà cưới.”

Sắc mặt Trần Uyên lúc xanh lúc trắng như một bảng màu,bà ta biết Diệp Huyền Tần là đang trào phúng chuyện năm đó.

Bà ta vội vàng đổi giọng: “Chỉ cần con đồng ý, chúng ta sẽ không cần tiền quà cưới nữa.”

“Nếu con thực sự không nỡ lòng bỏ Từ Lam Khiết thì Hạ Lan nhà tôi có thể làm tình nhân của con…”

Chát!

Không nghĩ tới Diệp Huyền Tần tại chỗ quăng cho Trần Uyên một cái tát: “Cút, bà đây là đang sỉ nhục tôi, bà như vậy sẽ chỉ làm tôi cảm thấy càng buồn nôn!”

“Bà hãy diệt ý niệm này đi, bất quá là tôi chỉ giúp bọn họ bắt được một con sâu làm rầu nồi canh nên bọn họ đưa tôi cờ thưởng, chỉ là đi một chút hình thức, tôi ở quân đội cũng không phân lượng gì, không giúp được bà!”

Trần Uyên che mặt lại, vành mắt đều đỏ!

Cái tên tội phạm đang bị cải tạo năm đó bị bà ta xem thường vậy mà lại đánh bà ta… sự thù hận trong lòng bà ta lên cao ngập trời, hận không thể ăn thịt Diệp Huyền Tần, uống hắn cạn máu anh!

Lúc này, tiếng gầm giận dữ truyền đến: “Trần Uyên đâu? Con mẹ nó Trần Uyên, cút ra đây cho ông đây!”

Đội trưởng khu bảo vệ đến.

Trần Uyên chợt nhớ tới cái gì, mặt lộ vẻ vẻ sợ hãi, xoay người muốn chạy trốn.

Có điều đội trưởng đã phát hiện bà ta, xông lên một cước liền đạp bà ta lăn trên mặt đất.

“Con mẹ nó, bà dám nói xấu tôi cùng mẹ vợ anh Tần có một chân!”

“Ngày hôm nay ông đây không đánh chết bà thì bà sẽ không biết tại sao hoa lại đỏ như vậy!”

“Người nhà của anh Tần, cũng có thể tùy ý để cho sâu bọ như bà tùy ý sỉ nhục sao?”

Đội trưởng tấn công hai bên, điên cuồng vung bàn tay về phía Trần Uyên, đánh bà ta tiếng kêu rên liên hồi.

Lý Khả Diệu không nhìn nổi, thở dài: “Tính toán một chút đội trưởng, bà ta chỉ là nhất thời miệng tiện mà thôi, chớ cùng bà ta chấp nhặt.”

Đều đã làm mẹ nên bà cảm nhận sâu sắc được thời khắc này Trần Uyên mất đi con trai đã thương tâm tuyệt vọng như thế nào, nếu cứ đánh bà ta làm bà ta xấu mặt như thế thì có thể bà ta sẽ tìm cái chết.

Vì chút ít chuyện gây ra án mạng thì cũng không đáng, nói như thế nào đi nữa thì quan hệ hai nhà năm đó cũng không tệ lắm.

Đội trưởng vội vàng gật đầu: “Bà Diệu, vẫn là bà lương thiện. Được rồi, ngày hôm nay tôi nể mặt bà và anh Tần, tha cho bà ta một mạng.”

Trần Uyên gào khóc lên.

Thật không nghĩ tới, vào lúc này từ đầu đến cuối chỉ có Lý Khả Diệu thay mình cầu xin.

Tạo hóa trêu người!

“Chúng ta đi thôi.“ Lý Khả Diệu nhẹ nhàng ôm lấy Uyển Nhi: “Đi ra ngoài chơi với cháu gái đi.”

Uyển Nhi có chút sợ sệt nhìn đội trưởng: “Bà nội, bố con nói đánh người là không đúng.”

Lý Khả Diệu hỏi: “A, là do bố ruột con nói hay là bố nuôi con nói?”

Uyển Nhi nói: “Là bố ruột của con nói.”

Lý Khả Diệu tức giận liếc mắt nhóm người.

Các người cũng nghe được đi, Uyển Nhi có bố ruột, Huyền Tần nhà tôi chỉ là bố nuôi thôi.

Uyển Nhi không phải con gái rơi của Huyền Tần.

Mấy nhà hàng xóm xấu hổ không chịu nổi, dồn dập cúi đầu.

Lý Khả Diệu kiên nhẫn giải thích với Uyển Nhi: “Uyển Nhi, bọn họ không phải đang đánh nhau, là đang khiêu vũ đó, múa đôi.”

Uyển Nhi bỗng nhiên tỉnh ngộ: “A, hóa ra là khiêu vũ. Bọn họ nhảy còn không đẹp như Uyển Nhi đâu.”

Lý Khả Diệu cười cười: “Uyển Nhi, chờ một lúc đi tới công viên trò chơi lại hãy mua cho bà xem có được hay không?”

Uyển Nhi gật đầu: “Dạ được, dạ được.”

Người một nhà lên xe đang muốn rời đi, mấy nhà hàng xóm bỗng nhiên tiến tới gần, hoặc xin lỗi, hoặc khen tặng.”