Chiến Thần Phong Vân

Chương 2340




Chương 2340:

 

Đại Vu Miêu Kỳ cũng ngồi ở bên cạnh, tương thông sức mạnh tinh thần với trùng vương, giúp nó khống chế sức mạnh tinh thần. Nhìn thấy đám người Diệp Huyền Tân bình an vô sự tới trước mặt, Đại Vu Miêu Kỳ và trùng vương đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

 

“Tại sao, tại sao các người lại không bị thương?”

 

“Chết tiệt, tôi vẫn đánh giá thấp các người!”

 

“Đám trùng cổ này, ông đây hao tâm tổn sức nuôi chúng mày, không ngờ vào thời khắc quan trọng chúng mày lại chẳng làm được tích sự gì”

 

Ánh mắt Diệp Huyền Tân lạnh lùng nhìn Đại Vu Miêu Kỳ: “Đây chính là chiêu bài cuối cùng của ông đấy à? Mạnh, mạnh quá đi “Còn có chiêu nào mạnh hơn không? Nếu như không có thì ngoan ngoãn chờ chết đi”

 

Đại Vu Miêu Kỳ nhìn Diệp Huyền Tân, trong mắt toàn là bi thương.

 

Ông ta nhận ra, mình thua rồi, hoàn toàn không còn hy vọng lật ngược nữa.

 

Con át chủ bài của ông ta là đại trận vạn cổ, nhưng trong mắt đối phương, đại trận vạn cổ lại không được bọn họ để vào mắt.

 

Đại Vu Miêu Kỳ đứng dậy, thở dài, nói với trùng vương: “Trùng vương, bình thường tao đối xử với mày thế nào?”

 

Trùng vương vừa duy trì sức mạnh tinh thần, khống chế đại trận vạn cổ, vừa lộc cộc một tiếng, trả lời Đại Vu Miêu Kỳ.

 

Đại Vụ Miêu Kỳ nói: “Ừ, nếu mày biết tao có ơn nặng như núi với mày, bây giờ tao muốn mày phải lấy tính mạng báo ơn tao, chắc mày không nên từ chối đâu”

 

Lộc cộc lộc cộc…

 

Tiếng kêu của trùng vương rất gấp gáp, mặc dù không rõ trùng vương đang nói cái gì, nhưng mấy người Diệp Huyền Tân có thể hiểu được cảm xúc của nó. Chắc nó đang đau khổ cầu xin Đại Vu Miêu Kỳ, đừng bỏ nó, hãy giúp nó.

 

Đại Vụ Miêu Kỳ lắc đầu, không cho nó cơ hội cầu xin nữa, ông ta quay người, co chân chạy. Lộc cộc lộc cộc.

 

Trùng vương kêu càng gấp gáp hơn, trong giọng nói đều là sự tủi thân, cầu xin, đau khổ, nhưng nó không cách nào đổi lại được một cái quay đầu của Đại Vu Miêu Kỳ.

 

Diệp Huyền Tân đương nhiên sẽ không để Đại Vu Miêu Kỳ rời đi, anh chuẩn bị đuổi theo.

 

Bốp!

 

Trùng vương đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

 

Lần này mấy người Diệp Huyền Tân hơi lĩnh hội được ý nghĩa của tiếng kêu này, nó đang nói: “Chết!”

 

Chết!

 

Trùng vương này muốn đồng quy vu tận với bọn họ, sức mạnh tinh thần của trùng vương đột nhiên bùng phát, khống chế đại trận vạn cổ.

 

Tất cả trùng cổ của đại trận vạn cổ cũng lần lượt phóng thích ra sức mạnh tinh thần lớn nhất, đây là muốn… tự bạo nổ sức mạnh tinh thần!

 

Không sai, bọn chúng đang muốn tự làm nổ sức mạnh tinh thần của mình!

 

Mấy người Diệp Huyền Tân bỗng dưng căng thẳng, sức mạnh tinh thần bạo nổ của một trùng vương thì không ảnh hưởng được tới bọn họ.

 

Sức mạnh tinh thần của một đám trùng cổ cũng không ảnh hưởng được, nhưng một con trùng vương cộng thêm một nghìn một vạn con trùng cổ khác nữa thì đủ để uy hiếp bọn họ rồi.

 

Sự thay đổi về lượng dẫn tới sự thay đổi về chất!

 

Diệp Huyền Tân phẫn nộ hét lên một tiếng: “Nghe lệnh, thi triển lá chắn khí kình!”

 

Mấy người Hắc Lang gần như lập tức thi triển lá chắn khí kình, bảo vệ chính mình.

 

Đợi đến khi sức mạnh tinh thần của đám trùng cổ chạm tới đỉnh cao, nó sẽ tự phát nổ, sau khi phát nổ, chúng điên cuồng tấn công sức mạnh tinh thần của mấy người Diệp Huyền Tân.

 

Chỉ trong nháy mắt, mấy người Hắc Lang cảm thấy trước mắt sáng rực, cả đầu đều trống rỗng, không còn ý thức. Người mạnh như Diệp Huyền Tân cũng cảm thấy ý thức của mình bị chấn động một Sau khi sức mạnh tinh thần bùng nổ, trùng vương và trùng cổ đã dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình, chúng rơi xuống đất, rơi vào.

 

trong xác chết, chất đống thành ngọn núi nhỏ.

 

Diệp Huyền Tân không quan tâm xác chết trùng cổ, anh vội vàng thi triển pháp lực, làm dịu lại sức mạnh tinh thần của mấy người Hắc Lang.